Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 21: NHẢY MÚA





Trịnh Hảo tỏ vẻ thần bí, miệng thì lải nhà lải nhải, giống hệt như một thầy bói trên phố, gặp ai cũng nói một câu “Ấn đường biến đen, có thể gặp họa sát thân”.

Hàn Triệt khịt mũi khinh thường.

Cô đang dọa ai chứ?

Dù anh có chút bệnh tâm lý, cũng không đến nỗi chết bất ngờ như vậy?

“Cảm ơn nhé, tôi vừa làm kiểm tra sức khỏe toàn diện, sức khỏe rất tốt.”

Trịnh Hảo lắc đầu, mặt mày nghiêm túc: “Chúng ta đang thảo luận về vấn đề tinh thần. Tôi đã từng nghe một câu nói, ba loại h@m muốn cơ bản của con người – h@m muốn ăn uống, giấc ngủ và tình d*c. Ba thứ này phải được thỏa mãn ít nhất hai thứ thì cuộc sống mới suôn sẻ, tinh thần mới ổn định. Nếu thiếu hai thứ, tâm lý sẽ mất cân bằng. Nếu cả ba thứ đều không được thỏa mãn, tinh thần sẽ sụp đổ. Dần dần, bất kể là cơ thể hay tâm lý, đều sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề.”

Hàn Triệt nửa tin nửa ngờ.

Dù sao cô thường xuyên tỏ vẻ nghiêm túc rồi nói những điều vô lý, anh rất nghi ngờ rằng lý thuyết này lại là điều cô bịa đặt.

Tuy nhiên suy nghĩ kỹ, hình như cũng có vài phần đạo lý.

“Vậy còn cô thì sao?” Anh hỏi lại Trịnh Hảo: “Cô đã thỏa mãn được mấy thứ?”

Trịnh Hảo hất đầu, giọng đầy kiêu hãnh: “Còn cần hỏi sao? Giấc ngủ của tôi rất tuyệt, ăn uống thì lúc nào cũng ngon miệng.”

Hàn Triệt hỏi dò: “Vậy còn h@m muốn…”

Nụ cười của Trịnh Hảo lập tức biến mất. tức giận quát: “Đồ lưu manh!”

Hàn Triệt: “…”

Quả nhiên như giẫm phải mìn.

Tuy nhiên, anh cũng có thể hiểu. Đàn ông hỏi những câu như vậy, bất kể cách diễn đạt có chuyên nghiệp đến đâu, giọng điệu có nghiêm túc đến đâu, vẫn luôn mang chút hơi thở khiếm nhã.

Trịnh Hảo dùng ánh mắt như roi quất một trận vào anh, rồi quay lại vấn đề chính: “Vì vậy, nếu ba loại h@m muốn của anh không được thỏa mãn, chắc chắn sẽ xảy ra vấn đề lớn.”

Hàn Triệt hết cách, đành giả vờ hợp tác: “Xin nhờ thầy chỉ giáo.”

“Vì vấn đề đã được tìm ra, chúng ta sẽ điều trị đúng bệnh, tiêu diệt từng cái một.” Trịnh Hảo suy ngẫm một hồi, ngồi thẳng người và nhìn thẳng vào anh: “Tôi nghĩ, h@m muốn dễ thỏa mãn nhất là h@m muốn ăn uống.”

Hàn Triệt nhướn mày. Quả đúng là tư duy của một tín đồ mỏ khoét.

Là một tín đồ mỏ khoét, Trịnh Hảo vững tin rằng trên đời này không ai có thể thờ ơ với đồ ăn. Nếu có, thì chỉ có thể chứng tỏ rằng những gì họ ăn chưa đủ ngon.

Cô đã quyết định: “Ngày mai tôi sẽ dẫn anh đi ăn một bữa thịnh soạn!”

Hàn Triệt có vẻ không hứng thú, thở dài rồi hỏi: “Ăn gì đây?”

“Đợi tôi về nhà rồi sẽ nghiên cứu cho kỹ đã.”

“Xin lưu ý trước, tôi không ăn đồ ngọt, cay, nhiều dầu, mặn—”

“Tôi thấy anh rỗi việc quá.” Trịnh Hảo lạnh lùng cắt ngang: “Anh biết tại sao anh không có cảm giác thèm ăn không? Kén chọn quá! Kiêu quá! Khó chiều quá!”

Hàn Triệt bị cô mắng cho một trận thì nghệt mặt ra.

“Không phải…” Anh lí nhí giải thích: “Tôi làm điều này cũng vì sức khỏe thôi.”

Trịnh Hảo cười lạnh một tiếng: “Anh nghĩ rằng ăn cỏ mỗi bữa mới là khỏe mạnh hay anh nghĩ rằng mất ngủ hằng đêm thì sẽ khỏe?”

“Chứng mất ngủ không liên quan đến việc ăn uống.”

“Sao lại không liên quan? Lần trước ở nhà tôi anh đã ăn hai bát cơm, không phải lúc đó anh đã ngủ rất ngon sao? Ăn nhiều tinh bột có thể giúp anh nhanh chóng đi vào giấc ngủ[36], điều này anh không biết à?”

[36]Theo tiến sĩ Tomonori Kishino – giáo sư khoa học sức khỏe tại Đại học Kyorin Nhật Bản, hai bộ phận tiêu hao nhiều năng lượng nhất trong cơ thể là não và dạ ruột. Sau khi ăn xong, một lượng máu và năng lượng lớn trong cơ thể sẽ bị dồn xuống dạ dày để co bóp. Vì vậy, lượng máu lên não và các cơ quan khác bị giảm đi, khiến chúng ta cảm thấy buồn ngủ sau khi ăn no. Đặc biệt, khi ăn tinh bột hoặc đường sẽ khiến não bộ phải sản xuất lượng lớn serotonin – chất dẫn truyền thần kinh. Đây là chất có thể khiến cơ thể buồn ngủ, cộng hưởng thêm việc máu dồn xuống dạ dày để tiêu hóa thức ăn, ít lên não khiến ta càng buồn ngủ nhiều sau khi ăn thức ăn giàu tinh bột. [Nguồn: pacificcross.com.vn]“Tôi hiểu, nhưng sẽ bị tăng cân.”

“Thế tóm lại không ngủ được có hại hơn, hay ăn thêm một miếng thịt một bát cơm có hại hơn? So với việc ăn không no ngủ không ngon, thì việc tăng cân có là gì?”

“Nhưng mà tôi——”

“Tôi không quan tâm.” Trịnh Hảo vung tay, tuyên bố đầy khí phách: “Từ ngày mai, anh phải theo tôi ăn uống no say. Tôi bảo anh ăn gì thì anh ăn nấy, không được kén chọn, chê bai này nọ. Chúng ta có thể đến nhà hàng Michelin, cũng có thể ghé quán nướng ven đường, ăn được đặc sản núi rừng, cũng có thể nuốt trôi cháo trắng và món ăn kèm. Nói chung, chỉ cần ăn no ăn ngon, thưởng thức hết món ngon của Giang Thành, tận hưởng những hương vị tuyệt vời của nhân gian.”

Hàn Triệt cạn lời trước khí thế phóng khoáng của cô.

Cùng với đó, anh cũng cảm thấy lo lắng cho hình thể tương lai của mình.

Tuy nhiên, nhìn vào hình dáng không béo không gầy của cô, chỉ có chút mỡ trên mặt, nhưng vóc dáng vẫn khá đẹp, cánh tay thậm chí còn có cơ bắp, mang lại vẻ đẹp khỏe khoắn.

Khác với những người như anh tập luyện trong phòng gym.

Có lẽ, đúng như cô nói, carbohydrate không đáng sợ đến thế. Thỉnh thoảng thả lỏng một chút, trời cũng không sập xuống.

Khi họ đang thảo luận về kế hoạch cho ngày mai, đám đông xung quanh bỗng nhiên bùng nổ một tràng hoan hô. Ngay sau đó, trong micro vang lên một tiếng hô cao vút: “Xin chào mọi người, chúng tôi là ban nhạc Đại Hải Tinh!”

Buổi biểu diễn đã bắt đầu, mọi người đều đang đổ về phía sân khấu.

Trịnh Hảo và Hàn Triệt nhìn nhau một cái rồi vội vàng đứng dậy, theo dòng người tiến về phía trước. Trên sân khấu có bốn chàng trai trẻ, đều trang điểm mắt khói đậm, ăn mặc theo phong cách punk rock.

Họ mở đầu bằng một màn đánh trống cực cháy, như sấm sét ập xuống. Trái tim của Hàn Triệt bị ảnh hưởng bởi tiếng trống nhịp nhàng, nhịp tim chưa bao giờ dồn dập và mãnh liệt như vậy.

Không chỉ anh, mà tất cả mọi người đều bị tiếng trống này làm cho ngây ngất.

Cho đến khi tiếng trống vang dội ngừng lại, mọi người mới choàng tỉnh, hưng phấn reo hò, la hét, phiêu theo giọng hát của ca sĩ.

“Cùng nhau nào!” Bị Trịnh Hảo vỗ mạnh vào vai, Hàn Triệt cuối cùng mới như bừng tỉnh từ trong mộng.

Trên mặt Trịnh Hảo là nụ cười phấn khởi, chân như đạp phải lò xo, nhảy lên rất cao, còn kéo anh cùng nhảy: “Đứng ngây ra đó làm gì, nhảy lên coi!”

Âm nhạc vang lên ồn ào xao động, xung quanh mọi người đang nhảy múa, bãi cỏ trở thành một phòng tập thể hình lớn.

Mặc dù Hàn Triệt cảm thấy hành động điên có tổ chức này hơi ngốc nghếch, nhưng không thể cưỡng lại lời mời nhiệt tình của Trịnh Hảo, đành phải đứng tại chỗ nhảy tượng trưng vài cái.

Một bài hát kết thúc, Trịnh Hảo đã mặt mũi đỏ bừng, mồ hôi đầm đìa, tóc cũng xõa tung.

Cô thở hổn hển, lồ ng ngực phập phồng, vẫn không quên hỏi Hàn Triệt: “Vui không bạn?”

Hàn Triệt gật đầu. Thực ra, so với cuộc vui tập thể vừa rồi, anh thích đoạn trống mở đầu hơn, thân hình nhỏ bé của người chơi trống lại có thể phát ra sức sống mạnh mẽ như vậy, thật khiến người ta phải thán phục.

“Tay trống đánh rất tốt, rất có cảm xúc.” Anh nhận xét.

Trịnh Hảo cười vui vẻ, khoe với anh: “Bạn tôi cũng là một tay trống, cô ấy còn quen biết tay trống của ban nhạc Đại Hải Tinh nữa.”

“Bạn của cô đã đến chưa?”

“Họ ở một sân khấu khác, phải đến hơn sáu giờ mới bắt đầu biểu diễn, một lát nữa tôi sẽ đi tìm cô ấy.”

Giọng nói của cô ấy nhanh chóng bị tiếng nhạc ồn ào lấn át, bài hát thứ hai bắt đầu, mọi người lại bắt đầu cuồng nhiệt.

Hàn Triệt nhận ra trong những tình huống như vậy, không ai có thể giữ được lý trí và đứng xem một cách thờ ơ.

Dưới sự khuyến khích của Trịnh Hảo, cuối cùng anh đã từ bỏ kháng cự và bị buộc phải hòa nhập vào đại dương vui vẻ này.

Mọi người nhảy múa không biết mệt mỏi, thỉnh thoảng lại cất cao tiếng hát, thỉnh thoảng lại cười lớn, bầu không khí tự do và vui vẻ, Trịnh Hảo như thể đã trở về xứ sở hạnh phúc của mình.

Nhảy nhót một hồi, một nhóm người bất ngờ bắt đầu mở một trận battle. Họ đứng thành vòng tròn, có người nhảy hip hop, có người nhảy poping, có người nhảy cha-cha. Đến lượt Trịnh Hảo, cô lại nhảy điệu múa dân tộc Tạng[37], cơ thể nghiêng tới nghiêng lui, bước nhảy rộng rãi, kèm theo nụ cười chân thật và nhiệt tình. Chưa kể không biết cô từ đâu lấy ra một đoạn giấy vệ sinh, biểu diễn màn tặng khăn ha-da[38], khiến đám đông xung quanh cười không ngớt.

[37]Điệu múa dân tộc Tạng là điệu múa dân gian tự giải trí của người Tạng có thể chia thành hai loại lớn là "Hài" và "Trác". "Hài" chủ yếu là hình thức hát múa tập thể lưu truyền trong dân gian người Tạng, trong đó lại chia thành bốn loại: Quả Hài, Quả Trác (tức là Oa Trang), Đôi Hài và Hài. Sau này, đã thêm các động tác tay đơn giản, xoay tại chỗ và thay đổi đội hình, trở thành một hình thức hát múa lao động nam nữ luân phiên. Hình thức hát múa lao động này đã được đưa lên sân khấu, trở thành kỷ niệm của nghệ thuật lao động trong lịch sử. [38]Khăn ha-da là sản phẩm dệt từ lụa được người Mông Cổ và người Tây Tạng sử dụng trong các nghi lễ, là vật phẩm không thể thiếu trong các hoạt động xã hội. Nó là một dải khăn lụa hoặc khăn voan dài dùng để thể hiện sự tôn trọng và chúc mừng, thường có màu trắng, xanh, cũng như màu vàng. Ngoài ra, còn có khăn ha-da đa sắc với các màu xanh, trắng, vàng, xanh lá, đỏ. Màu xanh biểu thị cho bầu trời, màu trắng là mây, màu xanh lá là nước sông, màu đỏ là thần bảo vệ không gian, màu vàng tượng trưng cho đất. Khăn ha-da đa sắc là món quà quý giá nhất được dùng làm tiến cống khi dâng lên Bồ Tát và người thân. Giáo lý Phật giáo giải thích rằng ha-da đa sắc là trang phục của Bồ Tát. Vì vậy, ha-da đa sắc chỉ được sử dụng trong những trường hợp đặc biệt. Trong tiếng Tây Tạng, “哈” có nghĩa là “miệng”, “达” có nghĩa là “ngựa”, hai chữ “哈达” dịch ra nghĩa đen là: mõm ngựa, tức là món quà này tương đương với giá trị của một con ngựa. Bởi vì người bình thường khi gặp gỡ không thể tùy tiện mang ngựa đến để tặng; nhưng cũng không thể chỉ nói bằng miệng, nên dùng sản phẩm dệt từ lụa “Ha-da” để thay thế cho một con ngựa.Hàn Triệt nhìn cô, bỗng dưng thấy cảm động.

Lâu lắm rồi anh mới cảm nhận được sự thoải mái và tự do.

Sau trận battle, không biết ai khởi xướng, mọi người bắt đầu chơi trò “xe lửa”, Trịnh Hảo đặt tay lên vai Hàn Triệt, đẩy anh đi chạm vào vai những người khác.

Dần dần, đội hình ngày càng dài ra, mọi người đều theo nhịp điệu của âm nhạc, nhảy những bước nhảy đơn giản, cười đùa và tham gia.

Đang nhảy múa hăng say, bỗng nghe thấy một tiếng ra lệnh, người phía trước lần lượt quay lại, Hàn Triệt cũng theo đó quay lại.

Trịnh Hảo không động đậy, chỉ ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt lấp lánh ánh sáng, hai tay vẫn giơ lên trên không.

Hàn Triệt cúi đầu nhìn cô, đột nhiên cười một cái: “Cô ngốc à, xoay lại đi.”

Trịnh Hảo cuối cùng cũng phản ứng lại, vội vàng quay người, vai bị một đôi tay nhẹ nhàng đặt lên.

Qua lớp áo mỏng manh, cô cảm nhận được nhiệt độ từ lòng bàn tay anh, giống như ánh mắt anh nhìn cô, ấm áp và dễ chịu.

*

Lúc trời sắp tối, Trịnh Hảo và Hàn Triệt mới chen ra khỏi đám đông đang nhảy múa, vội vã đi đến sân khấu thứ hai.

Đi theo biển chỉ dẫn một lúc lâu, xung quanh người càng lúc càng ít, họ mới nhìn thấy ánh đèn sân khấu từ xa.

Hàn Triệt không nhịn được mà phàn nàn: “Ban tổ chức nghĩ gì không biết, hai sân khấu cách xa nhau quá.”

Những ban nhạc có chút danh tiếng đều được sắp xếp ở sân khấu chính, bao gồm cả ban nhạc mà anh thích, còn những ban nhạc không tên tuổi chỉ để cho đủ số lượng thì bị phân đến đây.

Sân khấu thứ hai nằm trên một bãi cỏ nhỏ, thiết bị âm thanh, trang trí sân khấu và ánh sáng đều khá đơn giản, khán giả thì thưa thớt, khi Trịnh Hảo đi qua trước sân khấu, cô đã ước lượng sơ qua, còn chưa đến một trăm người.

Hai bên so sánh quá khắc nghiệt, tâm trạng của Trịnh Hảo có phần nặng nề.

Sau sân khấu có một dãy lều vải, Trịnh Hảo lần lượt đi qua từng lều, cuối cùng cũng tìm thấy Đồng Mộng ở cuối dãy.

Cô ấy đang loay hoay với chiếc dùi trống, bên cạnh là các thành viên khác của ban nhạc. Trịnh Hảo đã từng đến quán bar xem ban nhạc biểu diễn vài lần, nên đều quen biết họ.

“Mộng Mộng!” Trịnh Hảo ôm chặt Đồng Mộng, lo lắng hỏi: “Hồi hộp không bà?”

Đồng Mộng vẫn tỏ vẻ ngầu như mọi khi: “Vẫn ổn.” Ngẩng đầu thấy Hàn Triệt bên ngoài lều, cô ấy hạ giọng hỏi: “Bà đưa cả ông chủ Hàn đến đây sao?”

“Ừa, phải đi chung để cùng cổ vũ cho bà chứ.” Trịnh Hảo nắm chặt tay, làm động tác cổ vũ cho cô ấy, rồi hỏi: “Nhóm bà sẽ hát mấy bài?”

“Mỗi ban nhạc 30 phút, chúng tôi chuẩn bị năm bài hát, nếu không đủ thì Đại Bàng sẽ thêm một đoạn solo guitar.”

Đại Bàng là tay guitar kiêm ca sĩ chính của ban nhạc, lúc này đang ngồi trong lều gục đầu hút thuốc.

Trịnh Hảo nhìn Đại Bàng. Anh ta gầy như sợi mì, mỗi lần Trịnh Hảo thấy Đại Bàng vừa hát vừa nhảy trên sân khấu, luôn lo lắng anh ta sẽ dùng sức quá mạnh, khiến mình gãy làm đôi.

Cô quay lại, hỏi Đồng Mộng: “Bố mẹ của bà đến chưa?”

“Đã đến từ lâu rồi, còn có cả cậu mợ và ông ngoại, tất cả đều đã đến, đang chơi đánh bài ở bãi cỏ.”

Hóa ra số ít khán giả đó, còn một phần là bạn bè và người thân.

Trịnh Hảo cảm nhận một nỗi chua xót, nụ cười trên mặt càng sâu hơn: “Bà thật hạnh phúc! Có thể xem buổi biểu diễn của bà, gia đình bà chắc chắn rất mừng.”

Đang nói, Đại Bàng đứng dậy bỏ ra ngoài lều.

Trịnh Hảo chào anh ta: “Chào anh Đại Bàng.”

Đại Bàng liếc cô bằng ánh mắt u ám, không đáp mà đi thẳng.

“Đừng để ý đến anh ta.” Đồng Mộng liếc nhìn bóng lưng của Đại Bàng, “Anh ta lúc nào chả vậy.”

“Sao đấy?”

“Có lẽ là do căng thẳng, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên tham gia một sự kiện lớn như vậy.”

Ngoài trời có nhân viên đang thúc giục, Trịnh Hảo vội vàng đứng dậy, ôm Đồng Mộng một cái.

“Cố lên nhé!”

Đồng Mộng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào lưng Trịnh Hảo để cô an tâm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com