Ánh nắng buổi chiều lười biếng rải xuống, ghế nằm được trải một chiếc chăn như một tổ ấm mềm mại, Hàn Triệt cuộn mình bên trong, cảm thấy toàn thân từ trong ra ngoài đều thoải mái.
Anh nheo mắt lại, thấy Trịnh Hảo ngồi khoanh chân trên thảm bên cạnh, mặt hướng ra cửa sổ, trên đầu gối đặt cuốn sách tranh vừa mới lấy xuống.
Cô cúi đầu, toàn thân hòa vào ánh nắng, lông tơ trên má ánh lên tia sáng bạc. Cơn gió nhẹ nhàng thổi qua, những sợi tóc bên tai cũng bay theo gió.
Thật hiếm khi thấy cô yên tĩnh như vậy, Hàn Triệt nhất thời kìm lòng không đặng, ngắm nhìn sườn mặt của cô, thật lâu không rời mắt.
Cảm nhận được ánh mắt dõi theo, Trịnh Hảo đột ngột ngoảnh lại, chạm phải tầm mắt của anh.
“Không ngủ được?” Cô đặt sách xuống đất, chuẩn bị đứng dậy: “Có phải ánh nắng quá chói mắt không? Để tôi kéo rèm bên này lại nhé.”
Hàn Triệt vội vàng nói: “Không sao, như vậy là tốt rồi.”
Trịnh Hảo lại ngồi về chỗ cũ: “Vậy thì anh phải nhắm mắt lại chứ.”
Hàn Triệt mỉm cười, ngoan ngoãn nhắm mắt lại.
Trong phòng sách yên tĩnh, thỉnh thoảng có thể nghe thấy tiếng lật trang sách, đó là những âm thanh sột soạt rất nhỏ.
Trịnh Hảo chỉ mất nửa giờ để đọc xong cuốn sách này.
Câu chuyện rất đơn giản, vào một buổi chiều mùa xuân, cô bé đã ra ngoài một mình để thực hiện lời hứa với bạn. Cô bé đi qua đường phố, công viên và dòng sông, đi qua từng cảnh vật quen thuộc, cuối cùng trả lại di vật của bạn cho cha mẹ của cô ấy.
Cảnh vật ấm áp tươi sáng, nhưng chữ viết lại mang theo nỗi buồn man mát.
Trịnh Hảo đọc xong một mạch, đặt sách xuống, nhìn ra bầu trời mờ ảo bên ngoài rèm trắng, thở dài một hơi. Cô quay sang nhìn Hàn Triệt, anh vẫn nhắm mắt, hơi thở đều đặn.
Đây chính là cuốn sách mà anh yêu thích nhất.
Đầy ắp sách vở về văn sử triết chính kinh, nhưng anh lại thích một câu chuyện nhỏ bình dị và ấm áp như vậy.
Những người như vậy, hầu hết đều có một trái tim mềm mại.
Trịnh Hảo chầm chậm nghiêng người về phía trước, chăm chú quan sát gương mặt đang ngủ của Hàn Triệt. Anh có hai hàng chân mày thanh tú, đuôi mắt hơi nhếch lên, lông mi dày và dài, đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Màn che nhẹ nhàng lay động, ánh nắng theo đó nhảy nhót, lấp lánh trên khuôn mặt anh. Lông mày anh hơi nhíu lại, đáy mắt có chút thâm quầng, có lẽ do mất ngủ lâu ngày.
“Ê.” Trịnh Hảo nhẹ nhàng gọi anh: “Ngủ rồi à?”
Hàn Triệt không trả lời, vẻ mặt khi ngủ vẫn bình yên.
“Hàn Triệt?”
Vẫn không phản hồi.
Trịnh Hảo từ từ đứng dậy, đặt cuốn sách về chỗ cũ, rồi quay lại bên cạnh Hàn Triệt, cúi người nhìn anh, một sợi tóc nhẹ nhàng rơi xuống mặt anh.
Cô đưa tay phủ lên trán anh rồi để nguyên vài giây –
Không nóng, chắc không sốt.
Trịnh Hảo yên tâm, khẽ nói lời tạm biệt: “Vậy tôi đi đây, chúc anh có một giấc mơ đẹp.”
*
Không biết đã trôi qua bao lâu, Hàn Triệt mới mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ dài.
Trong phòng yên tĩnh, bên cạnh thảm cũng không một bóng người.
“Này——” Anh gọi vào không khí. Cổ họng vẫn hơi đau, nhưng so với buổi sáng thì đã tốt hơn nhiều.
Đợi một lúc, không ai trả lời.
Anh nâng cao giọng, lại gọi một lần nữa: “Trịnh Hảo?”
Âm thanh nhanh chóng trở về sự tĩnh lặng, trong ngôi nhà trống rỗng, không nghe thấy bất kỳ phản hồi nào.
Cô ấy thật sự đã đi.
Chỉ còn lại sự cô đơn, bao trùm căn phòng vắng vẻ.
*
Trịnh Hảo rời khỏi nhà Hàn Triệt, sau đó lái xe điện đến nhà bố mẹ ở ngoại ô.
Đẩy cánh cổng sắt của sân, Trịnh Đại Tiền như được lên dây cót, chạy ào vào trong, đuổi gà bắt vịt khắp sân, nô đùa vui quên trời đất.
Phùng Ngọc Lan đang ngồi ở cửa lựa rau hẹ, thấy vậy tức giận không chịu nổi. Bà ném rau trong tay xuống, đứng dậy cầm một cái chổi, mắng mỏ đuổi theo Trịnh Đại Tiền.
Một lúc sau, gà bay chó chạy, lông vịt bay tứ tung, khắp nơi lộn xộn cùng với đó là tiếng mắng chửi xa xả.
Trịnh Hảo rốt cuộc phải ra tay kiềm chế Trịnh Đại Tiền đang cuồng loạn, gà vịt đều co rúm ở góc tường run rẩy, trong đó có một con gà mái nhỏ loạng choạng không đứng vững vì kiệt sức, cuối cùng nó ngã nhào xuống đất.
Phùng Ngọc Lan lườm Trịnh Hảo, ánh mắt như muốn phun lửa.
Trịnh Hảo cười ngượng, nói: “Mẹ, mẹ xem con gà này sắp không xong rồi, hay là…”
Phùng Ngọc Lan giơ chổi lên, chỉ tay lia lịa vào cô: “Mày là chồn thành tinh hả con, mỗi lần đến đều phải hại mẹ mất một con gà.”
Trịnh Hảo lươn lẹo: “Cũng có phải tại con đâu, là Trịnh Đại Tiền…”
Phùng Ngọc Lan hừ một tiếng, cúi người nhấc con gà mái nhỏ trên đất lên, quay người đi vào trong nhà, miệng lẩm bẩm: “Đừng tưởng tôi không biết, nó bình thường rất ngoan, vừa vào sân nhà tôi là đã kích động, chắc chắn là do chị xúi giục.”
Trịnh Hảo cười hì hì đi theo sau: “Nó muốn ăn gà mà, có thể trách con được sao.”
Phùng Ngọc Lan đun một ấm nước đổ vào chậu inox, rồi ném con gà mái vào trong, mang ra sân bắt đầu vặt lông. Đàn gà vịt chứng kiến cảnh tượng này, càng run rẩy hơn.
Trịnh Hảo ngồi bên cạnh, hài lòng ngắm nhìn thân hình tròn trịa của con gà mái, tưởng tượng đến việc sẽ mổ nó ra thành mười tám khúc, bỏ vào nồi nước, thêm chút nấm và hầm chậm trong vài giờ, nước dùng màu vàng óng sủi bọt…
Mặt trời dần lặn, sân vườn ngập tràn ánh hoàng hôn. Phùng Ngọc Lan đang nhổ lông gà, Trịnh Hảo thì chọn rau hẹ, hai mẹ con trò chuyện câu được câu không:
“Mẹ ơi, bố con đâu rồi?”
“Đi câu cá rồi, sáng sớm đã đi, tối muộn mới về, chăm chỉ hơn cả đi làm. Chờ chút đi, cơm nấu xong là ông ấy sẽ về.”
(Lynn: mé ơi khúc đối thoại này không khác gì ở nhà tui)
“Tối nay ăn gì hả mẹ?”
“Sủi cảo nhân rau hẹ.”
“Ồ.” Trịnh Hảo buồn rầu nhìn bó rau hẹ trong tay, đây là món ăn mà cô ghét nhất từ nhỏ đến lớn, mà bố mẹ cô lại rất thích ăn, cứ vài ba hôm lại phải ăn một bữa, khiến cô cảm thấy cuộc sống này thật vô nghĩa.
“Buổi tối ở lại ăn cơm.”
“Không, không được.” Trịnh Hảo vội vàng từ chối, tìm một cái cớ: “Con đã hẹn với Tiểu Vũ và Đồng Mộng, tối nay sẽ uống canh gà.”
Phùng Ngọc Lan dừng lại động tác vặt lông gà, một ánh mắt sắc lạnh bắn về phía cô.
“Tôi biết ngay mà, mỗi ngày chị đều toan tính đánh gà của tôi!”
Trịnh Hảo tự biết mình lỡ lời, cười hối lỗi rồi giải thích: “Con là con chỉ sợ gà làm hỏng rau trong vườn, nên mới nghĩ đến việc giúp mẹ thôi mà.”
Đêm xuống, trên phố Ma Tước nhộn nhịp, ánh đèn sáng rực. Đồng Mộng và Cốc Tiểu Vũ về đến nhà, vừa mở cửa đã bị mùi thơm nức mũi khiến nước miếng chảy ròng ròng.
“Lại nấu canh gà rồi!” Cốc Tiểu Vũ vui vẻ chạy vào bếp, thấy Trịnh Hảo đang bận rộn bên trong, cô mở nắp nồi, hơi nóng bốc lên, mùi thơm của canh gà càng thêm đậm đà.
Đồng Mộng thong thả đi vào bếp, khoanh tay dựa vào cửa rồi nói: “Lúc đầu tôi và Tiểu Vũ định đi ăn nướng đấy.”
Trịnh Hảo múc một thìa nhỏ canh gà, nếm thử vị, nói mà không ngoảnh đầu: “Vậy các bà đi đi.”
Đồng Mộng lập tức mở to mắt, giọng nói cao lên quãng tám: “Nghe ý của bà, canh gà này không có phần của bọn tôi hả.”
“Không phải ý đó, mà là…” Trịnh Hảo ấp úng, mất một lúc mới nghĩ ra một lý do: “Chẳng phải tôi vừa đi thăm bệnh sao, sợ bị lây nên muốn uống chút canh gà để tăng cường sức đề kháng.”
Đồng Mộng lạnh lùng hừ một tiếng, trao đổi ánh mắt với Cốc Tiểu Vũ.
“Nếu bà mang virus về thì bọn tôi đều có nguy cơ nhiễm bệnh, thế thì cũng cần phải tăng cường sức đề kháng.”
Cốc Tiểu Vũ ăn ý tiếp lời: “Phải đấy, có canh cùng chia, có bệnh cùng chịu!”
“Vậy… được… thôi.” Trịnh Hảo khó khăn đồng ý.
Cô cũng không phải là người nhỏ nhen, trước đây mỗi lần từ nhà bố mẹ về, luôn là ba người cùng nhau chia sẻ.
Chỉ là lần này, trong lòng cô có thêm một người.
Nửa giờ sau, Trịnh Hảo cuối cùng đã hầm xong canh gà, múc vào từng bát rồi lần lượt bưng lên bàn. Ba người thưởng thức rất ngon miệng, miệng đầy hương vị.
“Ờm…” Trịnh Hảo hơi do dự, ngay lập tức bị cô bạn nhìn thấu: “Còn đúng không, bà muốn để lại cho ai?”
Trịnh Hảo lí nhí giải thích: “Con gà này khá to, tôi sợ ba chúng ta ăn không hết, nên nghĩ rằng—”
Đồng Mộng vung mạnh tay: “Không thành vấn đề, to cỡ nào tôi cũng giải quyết được.”
Cốc Tiểu Vũ hùa theo: “Đúng vậy, tôi đói lắm, còn có thể húp thêm hai bát nữa!”
Trịnh Hảo khó xử: “Hay là, tôi gọi đồ ăn ngoài cho hai bà?”
Đồng Mộng: “Canh gà giữ lại để làm gì, cơm thừa canh thừa không thể ăn, sẽ gây ung thư?”
Cốc Tiểu Vũ: “Đúng vậy, ba chúng ta mà không ăn hết một nồi canh sao?”
Đối mặt với sự thuyết phục qua lại của hai người, Trịnh Hảo không thể chống cự. Sau khi lưỡng lự một hồi, cô đành khai thật: “Thực ra, ông chủ Hàn bệnh rất nặng, không ăn được, cũng không xuống giường nổi, tôi muốn để lại cho anh ấy chút ít…”
Đồng Mộng nhướn mày: “Chà, cuối cùng cũng chịu nói thật rồi.”
Cốc Tiểu Vũ tỏ vẻ ngạc nhiên: “Không ngờ, người vô tri như bà cũng biết mù quáng vì yêu rồi.”
“Tôi nào có.” Trịnh Hảo vội vàng biện minh: “Tôi chỉ đang quan t@m đến sức khỏe của lãnh đạo, nâng cao chất lượng phục vụ mà thôi.”
Đồng Mộng cười giả trân: “Thật sao? Tôi không tin.”
Cốc Tiểu Vũ nhìn Trịnh Hảo, ánh mắt vừa tha thiết lại nhiều chuyện: “Nói thật đi, bà có thích anh ấy không?”
Trịnh Hảo xua tay, cười hề hề: “Chỉ là một bát canh gà thôi, hai bà nghĩ nhiều rồi.”
Cốc Tiểu Vũ đập mạnh tay xuống bàn, nghiêm nghị nói: “Đừng giả vờ nữa! Tôi đã đọc nhiều tiểu thuyết tình cảm hơn số bài văn bà thuộc lòng! Bà có thật sự thích anh ấy hay không, tôi chỉ cần nhìn một cái là biết ngay!”
Trịnh Hảo: “…”
Cô tốt bụng nấu một nồi canh, mà còn bị coi như tội phạm để thẩm vấn. Cô thật sự quá oan ức!
Đồng Mộng ra vẻ trầm ngâm: “Thế này đi, nếu bà thừa nhận, chúng tôi sẽ không uống nữa.”
Một khi nghĩ đến con gà này khó khăn lắm mới giành được từ miệng hổ của mẹ, lại trải qua ba tiếng rưỡi ninh nhỏ lửa, rồi nghĩ đến việc Hàn Triệt có thể vẫn chưa ăn tối, không biết bệnh tình của anh có nặng thêm không…
Trịnh Hảo cắn răng quyết tâm, gật đầu với vẻ thấy chết không sờn.
“Yeah!” Hai người đối diện phấn khích vỗ tay: “Tôi biết ngay mà!”
*
Quả thực Hàn Triệt chưa ăn tối.
Nhà vắng bóng người, cũng không có việc gì để làm, anh lại mơ màng ngủ một giấc. Thời điểm mở mắt lần nữa, xung quanh tối tăm và tĩnh lặng, trong khi cảnh đêm bên ngoài vẫn rực rỡ và náo nhiệt.
Ngoài cửa sổ là muôn ngàn ánh đèn, nhưng anh lại cô đơn một mình, sự đối lập càng làm cho cảm giác cô đơn tràn ngập.
Trong trạng thái mơ màng, chuông cửa lại vang lên.
Hàn Triệt thầm giật mình, một ý nghĩ nào đó đột ngột không thể kiểm soát tràn ra chiếm lấy dây thần kinh của anh.
Mặc dù không thể, nhưng… có khi nào là cô ấy?
Hàn Triệt vội vàng đứng dậy, trái tim như quả bóng bay dần dần căng phồng, sắp sửa bay lên không trung…
Hai chân tê cứng, đi lại cảm thấy yếu ớt. Anh khó khăn di chuyển về phía cửa, tiện tay bật từng chiếc đèn, cả nhà lập tức sáng như ban ngày. Khi đôi chân rốt cuộc đã lấy lại cảm giác, anh mở cửa.
“Bùm” một tiếng, quả bóng trong lòng bị chọc thủng.
Ngoài cửa vẫn là cậu nhân viên khu chung cư.
Trái tim của Hàn Triệt lại rơi xuống đáy vực.
Cậu nhân viên trên mặt đầy vẻ mệt mỏi và bất lực của người lao động, thậm chí còn không thèm cười công nghiệp, đưa tay cầm túi vải Oxford đưa cho Hàn Triệt: “Anh Hàn, đây là đơn hàng giao hàng trong thành phố của anh.”
Hàn Triệt nhíu mày, có chút bối rối.
Anh vừa mới tỉnh dậy, chưa kịp xem điện thoại, không biết ai đã gọi giao hàng cho anh.
Nhận túi, anh lắc lắc, nó nặng trĩu. Lúc nhìn vào đơn hàng trên đó, người nhận đúng là tên của anh, người đặt hàng là ——
Chủ nhà Chị đại họ Trịnh
Hàn Triệt mất nửa phút mới phản ứng lại.
“Cảm ơn, bạn đã vất vả rồi.” Hàn Triệt nhìn vào bảng tên của cậu nhân viên, âm thầm ghi nhớ tên của cậu ta, quyết định ngày mai sẽ đến văn phòng quản lý tặng cờ.
Đóng cửa lại, mở hộp giữ nhiệt, mùi hương của canh gà lan tỏa.
Hàn Triệt không thể kiểm soát được khóe miệng mình, gần như ngoác đến mang tai, ánh mắt tràn đầy niềm vui.