Dưới đường rất hỗn loạn, có vài người đang xô đẩy nhau, cảm xúc rất kích động, những người khác thì đang giơ điện thoại lên vây xem.
Hàn Triệt mở cửa sổ, âm thanh bên ngoài truyền vào, ồn ào và khá kịch liệt, trong đó còn lẫn cả tiếng khóc của một cô gái.
Không thấy Trịnh Hảo, Hàn Triệt cảm thấy trong lòng nặng trĩu.
Một người yêu thích sự ồn ào như vậy, nếu không có mặt trong đám đông đang quan sát, chắc chắn là đang bị mắc kẹt ở trung tâm của cơn bão.
“Tôi xuống xem sao.” Hàn Triệt cầm điện thoại, bước ra khỏi phòng.
Tiểu Ngô theo sát phía sau, khi đóng cửa còn không quên an ủi các đồng nghiệp khác: “Không có chuyện gì đâu, các bạn cứ tiếp tục ăn, tôi đi tìm cậu tôi hỏi thăm tình hình.”
Trên bàn mọi người nhìn nhau, chỉ có nữ thực tập sinh vẫn đang nghển cổ xem hóng hớt.
Sau một hồi im lặng, người phụ nữ tóc xoăn cuối cùng không kiềm chế được sự tò mò hỏi người đàn ông bên cạnh: “Này, không phải mọi người nói quản lý Hàn không có bạn gái à? Sao tôi lại cảm thấy anh ấy có mối quan hệ không bình thường với cô gái mang thạch băng đó nhỉ. Bây giờ chắc cũng đi tìm cô ấy rồi.”
Người đàn ông lột vỏ tôm, trả lời với vẻ không để tâm: “Cô nghĩ nhiều quá, quản lý Hàn đối với ai cũng nice mà.”
Có người đồng tình: “Đúng vậy, cô cũng không nghĩ xem anh ta ở level nào, làm sao có thể liên quan đến một người bán hàng rong được.”
Có người đưa ra lối suy nghĩ khác: “Có thể là họ hàng của anh ta.”
“Chắc chắn không phải.” Cô gái tóc xoăn nói với giọng chắc nịch: “Nhà anh ta không thể có họ hàng nghèo được. Mấy ông bà biết bố mẹ anh ta làm gì không?”
Cô thực tập sinh ngay lập tức tỏ ra hứng thú: “Làm gì ạ?”
Người phụ nữ tóc xoăn vừa định lên tiếng thì bị người đàn ông bên cạnh cắt ngang: “Này này, các bạn nói chuyện chú ý một chút, người vừa mới đi khỏi. Hơn nữa, việc bày hàng có sao đâu, có khi lại là một tài phiệt đời thứ hai nào đó đến trải nghiệm cuộc sống. Đừng nói nữa, mau ăn đi.”
Trên bàn lại rơi vào im lặng, chỉ có tiếng ồn ào lác đác từ dưới đường vọng lên.
“Xin lỗi, cho tôi qua.”
Hàn Triệt đẩy ra từng hàng người chen vào trong, khi tiếng cãi vã ngày càng lớn, lòng anh cũng càng thêm lo lắng.
Nhìn qua khe hở phía trước, anh thấy có một người nằm trên đất, mặc dù khuôn mặt bị che khuất, nhưng dáng người và trang phục quen thuộc khiến anh nhận ra ngay—
Đó là Trịnh Hảo!
Trong khi đó, tiếng khóc nức nở cùng lời kể của Cốc Tiểu Vũ càng thêm rõ ràng: “Cô ấy bị bệnh tim, hôm nay không mang thuốc…”
Tiếng khóc bị tiếng hét giận dữ của một người đàn ông trung niên cắt ngang: “Đừng có giả vờ ở đây! Tôi có chạm vào cô ta đâu! Đấy là cô ta tự ngã thì trách ai được!”
Hàn Triệt cảm thấy đầu óc ong ong, một cơn tức giận dâng trào.
Trịnh Hảo mắc bệnh tim? Sao anh chưa từng nghe cô ấy nhắc đến điều đó?
Anh đẩy vai người phía trước, chen lên phía trên cùng.
Không biết đã xảy ra chuyện gì, dưới đất là một mớ hỗn độn, xe hàng bị lật, thùng giữ nhiệt bị úp xuống đất, hộp đựng thực phẩm, bát nhựa, thìa vương vãi khắp nơi, thạch băng đổ ra đầy đất…
Trịnh Hảo thì ngã xuống giữa đống hỗn độn này, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt tái nhợt, đã mất ý thức.
“Trịnh Hảo!” Hàn Triệt lao tới, ngồi sụp xuống bên cạnh Trịnh Hảo, liên tục vỗ mặt cô, cố gắng đánh thức cô dậy.
Vỗ mãi mà không có kết quả.
Tim anh đập nhanh, một tay nâng đỡ gáy cô, tay còn lại ấn mạnh vào huyệt nhân trung của cô.
Vẫn không phản ứng.
Hàn Triệt ngẩng đầu nhìn về phía Cốc Tiểu Vũ, giọng điệu gấp gáp: “Cô ấy hôn mê bao lâu rồi?”
“Hả?” Cốc Tiểu Vũ đờ ra vài giây, nói với vẻ không chắc chắn: “Ba phút gì đó… dù sao cũng chưa lâu.”
Bên cạnh có một người đàn ông thô kệch, giọng điệu hung hăng: “Vừa nãy còn nhảy nhót tưng bừng, trẻ tuổi như vậy mà chỉ cần chạm vào là ngã, rõ ràng là giả vờ ngã!”
Hàn Triệt ngoảnh đầu, nhìn thẳng vào anh ta bằng ánh mắt hung tợn, quát: “Không phải ông nói là không chạm vào cô ấy sao?”
Người đàn ông nhất thời không nói nên lời, giang tay ra: “Tôi… tôi chỉ lật xe của cô ta, cô ta đứng không vững thì bị đụng phải thôi.”
“Nói xạo!” Cốc Tiểu Vũ nhíu mày, tức giận quát anh ta, “Ông cố tình đâm vào cô ấy, còn dùng thùng đánh cô ấy! Ông không biết bệnh nhân tim mạch không chịu được k1ch thích sao? Nếu cô ấy có chuyện gì, ông cứ chờ mà ngồi tù đi!”
Cuộc chiến chửi bới vẫn đang tiếp tục leo thang, Hàn Triệt cũng không còn bận tâm nhiều nữa. Anh quỳ một chân, hồi tưởng lại tư thế hồi sức tim phổi mà mình đã học khi xưa, hai tay chồng lên nhau ấn vào ngực Trịnh Hảo, nhấn xuống một cách nhịp nhàng.
Mới ấn được vài cái, bỗng nhiên gót chân của Hàn Triệt bị một cơn đau nhói tấn công.
Anh không để ý, tiếp tục ấn mạnh cho đến khi cảm giác đau nhói ngày càng tăng, như thể bị một con vật nào đó cắn, anh mới dừng lại động tác, quay đầu nhìn sang.
Vì tư thế ngồi xổm, ống quần của anh tự nhiên bị tớn lên, gót chân lộ ra một đoạn nhỏ. Trên đó không biết từ lúc nào đã có thêm hai vết đỏ hình lưỡi liềm, mặc dù không chảy máu nhưng đã ăn sâu, ẩn hiện màu máu.
Chả trách anh lại cảm thấy đau.
Ánh mắt di chuyển về phía trước vài tấc, tay của Trịnh Hảo nằm thõng trên đất, trông có vẻ mềm yếu, nhưng hình dáng của ngón trỏ và ngón cái cong lại rất đáng ngờ, giống như…
Một cái càng cua?
Hàn Triệt ngẩn người, đưa mắt nhìn từ tay cô lại quay về gót chân mình, cuối cùng chuyển sang khuôn mặt của Trịnh Hảo.
Cô vẫn nhắm mắt, vẻ mặt bình tĩnh, thần thái an yên, như thể đang ngủ.
Anh dường như có thể nhìn thấy nụ cười lấp lánh trong mắt cô qua mí mắt, vừa tinh nghịch vừa kiêu hãnh.
Hàn Triệt nghiến răng tức giận.
Người không có trái tim thì làm sao có bệnh tim, anh không nên lo lắng vớ vẩn.
Suy nghĩ một lúc, Hàn Triệt quyết định thay vì công khai phá hỏng kế hoạch trước mặt mọi người thì nên tương kế tựu kế.
Anh lại quỳ một chân xuống, ấn chặt vào ngực Trịnh Hảo từng cái một, như để trút giận mà ấn xuống.
Cho đến khi cô diễn viên này cuối cùng không chịu nổi, đột ngột cong lưng lại, thở hổn hển, vừa ho vừa cầu xin: “Được rồi được rồi, tôi tỉnh rồi, khụ khụ… cảm ơn Hoa Đà tái thế…”
*
Ra ngoài làm ăn, xung đột là điều khó tránh khỏi, về điều này, Trịnh Hảo đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Đặc biệt là cặp vợ chồng trung niên ở quầy bên cạnh, từ ngày cô và Cốc Tiểu Vũ chuyển đến đây, cặp vợ chồng này đã không tỏ ra thân thiện với họ.
Trịnh Hảo lúc đầu còn khá thắc mắc, cặp vợ chồng này bán đồ ăn vặt, còn họ bán đồ ngọt và đồ uống, hai thứ này hoàn toàn không mâu thuẫn, sao lại có sự thù địch lớn như vậy với họ?
Có phải là ghen tị vì họ buôn bán tốt hơn không?
Vài ngày sau, bên cạnh đôi vợ chồng lại xuất hiện một quầy hàng nhỏ, cũng bán thạch băng tự làm, giá trung bình rẻ hơn hai tệ so với quầy của họ.
Người bán hàng là một cậu nhóc trẻ tuổi đeo kính, sau khi dọn hàng sẽ đi cùng vợ chồng họ. Nếu không nhầm, ba người họ là người một nhà.
Trịnh Hảo lúc này mới hiểu ra, nhưng cô không để t@m đến chuyện này.
Một là vì quán thạch băng của họ trên con phố này có tiếng tốt, đã tích lũy được không ít khách quen; hai là vì cô đã quan sát vài ngày, cậu con trai mỗi lần đến đều rất muộn, với vẻ mặt không mấy hào hứng, đến nơi cũng chỉ ngồi bắt chéo chân bấm điện thoại, không tích cực mời gọi khách, thường xuyên bị cặp vợ chồng này mắng.
Trịnh Hảo an ủi Cốc Tiểu Vũ, không cần thiết phải coi người như vậy là đối thủ cạnh tranh.
Sau một thời gian, hai quầy hàng nhỏ mặc dù không có xung đột lớn, nhưng thường xuyên xảy ra những mâu thuẫn nhỏ.
Trên con phố này, việc bán hàng không có vị trí cố định, mỗi ngày đều phải tự mình giành chỗ. Để gần hơn với đám đông chờ đợi trước cửa nhà hàng, Cốc Tiểu Vũ mỗi lần đều đến chiếm chỗ trước ba giờ, cho đến hơn bốn giờ mới dần có khách.
Đôi vợ chồng này đến cũng khá sớm, nhưng con trai họ thì lại lười biếng hơn, thường phải đến tận hơn sáu giờ.
Thường thì, hai vợ chồng sẽ giúp con trai chiếm chỗ sớm, nhưng hôm nay là thứ Sáu, việc buôn bán tốt hơn, chỗ ngồi cũng chật chội hơn, người bán hàng ở bên kia không muốn nhường chỗ. Bởi vậy họ đã nhắm vào hai cô gái trông có vẻ dễ bắt nạt, bàn bạc để họ di chuyển sang bên cạnh, đợi con trai họ đến, chỉ cần chen vào trong là được.
Trịnh Hảo đương nhiên không đồng ý, bên cạnh chính là khu chờ, đã ngồi chật chội rồi, cô biết chuyển đi đâu, chẳng lẽ lại chen vào giữa đám đông sao?
Đúng lúc có khách đến, cô chỉ nói vài câu cho có lệ, rồi không thèm để ý đến họ nữa.
Gần đến tám giờ, vị công tử kiêu ngạo mới đủng đỉnh cưỡi xe ba bánh đến muộn.
Hai vợ chồng thấy hai cô gái không hợp tác, liền tự mình hành động, người chồng đi đẩy xe đẩy của họ, còn người vợ thì chen xe ba bánh của nhà mình vào giữa.
Trịnh Hảo còn chưa kịp phản ứng, xe đẩy bỗng nhiên lắc lư, va vào bên cạnh, khiến vài cô gái ngồi trên ghế bị xô đến nghiêng ngả. Cô lập tức ba máu sáu cơn, chặn lại bên kia của xe đẩy, dùng toàn bộ sức lực để đẩy lại.
Không ngờ người đàn ông lại ra tay tàn ác, dồn sức vào cánh tay, trực tiếp lật ngược chiếc xe đẩy. Trịnh Hảo không kịp phòng bị cũng bị sức mạnh này hất ngã xuống đất, hai thùng giữ nhiệt “loảng xoảng” rơi trúng đầu cô, thạch băng đổ lên người cô, các loại nguyên liệu nhỏ cũng rơi vãi khắp nơi.
Mọi người xung quanh đều sợ hãi đứng nghệt mặt ra.
Cốc Tiểu Vũ lập tức hoảng hốt, loạng choạng chạy tới, định đỡ Trịnh Hảo dậy. Nhưng Trịnh Hảo lại lén lút nháy mắt với cô ấy, rồi ôm ngực, kêu lên một tiếng và ngã nhào xuống đất.
Sau vài cơn co giật, cô hoàn toàn không còn động tĩnh, nằm trên đất như một xác chết.
Quả thật là bạn tốt, Cốc Tiểu Vũ chỉ mất ba giây để phản ứng lại.
Cô ấy bắt đầu diễn kịch, khóc lóc kêu gào: “Làm sao bây giờ, cô ấy bị bệnh tim bẩm sinh, không thể chịu đựng được k1ch thích…”
Để ngăn không cho người đàn ông bỏ chạy, Cốc Tiểu Vũ túm chặt ống quần của ông ta, khóc lóc kêu lên: “Ông còn dùng thùng đập cô ấy, ông biết thùng đá này nặng bao nhiêu không? Cơ thể cô ấy luôn yếu, nếu ông đập xuống thì không phải là giết người sao!”
Do xung đột bùng nổ trước đó đã gây ra không ít sự chú ý, xung quanh có nhiều nhân chứng, họ đều đứng ra ủng hộ họ, chỉ trích người đàn ông này.
Có người giúp gọi điện báo cảnh sát, có người gọi xe cứu thương, còn những công dân nhiệt tình đã chặn lại người con trai đang chuẩn bị lái chiếc xe ba bánh tháo chạy…
Ban đầu, mọi thứ đều diễn ra theo kế hoạch của Trịnh Hảo, không ngờ giữa chừng lại xuất hiện một kẻ khờ.
Cô không biết là do anh lo lắng nên rối loạn hay cố tình làm khó cô, tổng quát lại, một loạt hành động lộn xộn đã khiến cô suýt nữa bị nhồi máu cơ tim mà chết tại chỗ.
Trịnh Hảo đã mở mắt ra, kẻ khờ vẫn không ngừng vỗ mặt cô như đang bôi toner, hỏi bằng giọng điệu quan tâm: “Cô không sao chứ, không sao chứ, không sao chứ hả?”
Cô khó khăn ngồi dậy, lặng lẽ liếc Hàn Triệt.
Tôi thấy anh không muốn sống nữa thì phải!
Hàn Triệt lúc này mới dừng tay lại, mỉm cười hài lòng: “Không sao thì tốt rồi.”
Đã diễn thì phải diễn cho trót. Trịnh Hảo nhìn đám đông đang quan sát, nặn ra một nụ cười yếu ớt, nói bằng giọng khàn đặc: “Cảm ơn mọi người, khụ khụ, đã giúp đỡ… Những gì vừa xảy ra, mọi người đều thấy, khụ khụ…”
Chưa kịp để cô ho xong, đám đông tự động tách ra một lối đi, hai người mặc đồng phục cảnh sát màu xanh bước vào trong đám người, tầm mắt tập trung vào Trịnh Hảo.