Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 37: HÓNG DRAMA



Rốt cuộc cũng chịu đựng đến giờ tan làm, Trịnh Hảo vác theo ‘drama’ vội vàng chạy về nhà, chỉ chờ để cùng hai người chị em thân thiết chia sẻ. 

Kết quả vừa bước vào cửa, chưa kịp mở miệng, Đồng Mộng đang nằm trên sofa xem chương trình giải trí đã tra hỏi: “Đêm qua đi đâu đấy?” 

Tối qua lúc Đồng Mộng sắp ngủ đến nơi, Trịnh Hảo đột nhiên đến mượn chìa khóa xe. Cô ấy hỏi cô làm gì, cô chỉ lấp lửng nói là ra ngoài dắt chó đi dạo. 

Đồng Mộng hừ một tiếng, hoàn toàn không tin.

Đêm hôm khuya khoắt bà đi dắt chó hay dắt ma cà rồng thì cũng chả khác gì nhau. Với lại, tiếng ngáy của Trịnh Đại Tiền suốt cả đêm không ngừng, tôi ở phòng này cũng nghe thấy. 

Cốc Tiểu Vũ ôm khoai tây chiên đi tới, ghé sát vào đầu Trịnh Hảo ngửi một cái rồi nói bằng giọng điệu khẳng định: “Mùi dầu gội đã thay đổi, tối qua bà ngủ ở đâu vậy?”

Trịnh Hảo đứng hình.

Bà là mũi chó à, cả ngày rồi mà vẫn ngửi ra được?

Phải nói những người phụ nữ ‘ăn dưa’ đều là Sherlock Holmes. (ăn dưa = hóng biến, hóng drama)

“Trước tiên không nói về chuyện này nữa.” Trịnh Hảo thay xong giày, ngồi xuống ghế sofa rồi ra vẻ bí hiểm: “Các bà đoán xem hôm nay tôi đã gặp ai?”

Cô cố ý dừng lại vài giây rồi mở to mắt, nói bằng giọng điệu phóng đại: “Bạn trai cũ của tôi và bạn gái hiện tại của hắn ta!”

Cốc Tiểu Vũ nhai khoai tây chiên nghe tiếng “rộp rộp”, suy nghĩ rồi hỏi: “Là cái tên bạn trai cũ bị ung thư giai đoạn cuối của bà đó hả?”

Đồng Mộng nghi hoặc: “Sao tôi nhớ là anh ta chết vì tai nạn xe mà?”

“Có phải là trước tiên bị ung thư rồi mới gặp tai nạn không?” 

“Không đúng, là trước tiên gặp tai nạn rồi mới phát hiện ra ung thư.” 

“Nhỏ này rốt cuộc có bao nhiêu bạn trai cũ vậy?”



Thấy cuộc thảo luận của hai người ngày càng xa rời trọng tâm, Trịnh Hảo ho khan, giơ tay ngăn lại: “Dừng lại! Anh ta chết hay không không quan trọng. Dù sao thì trong lòng tôi, cỏ trên mộ đã cao hai mét rồi. Không thể ngờ được—”

“Chờ đã!” Đồng Mộng đột ngột cắt ngang, “Tôi muốn biết trước bà đã làm gì vào đêm qua.”

Cốc Tiểu Vũ gật đầu như gà mổ thóc.

Trịnh Hảo không thể tin nổi: “Dưa đã bày trên bàn rồi mà các bà không ăn!”

Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: “Chúng tôi muốn ăn cái ngọt trước.”

Trong tình thế không còn cách nào khác, Trịnh Hảo đành kể lại mọi chuyện tối qua từ đầu đến cuối. Tất nhiên, một số chi tiết mập mờ rung động chỉ thích hợp để tự mình giữ kín, cô đã lướt qua một cách qua loa. 

Nghe xong, hai người im lặng một lúc lâu. 

Cốc Tiểu Vũ nhấm nháp lại và nói: “Cũng tạm, ba phần ngọt.” 

Đồng Mộng lắc đầu, có vẻ thất vọng: “Dưa vẫn chưa chín, cần thêm thời gian nữa.”

Trịnh Hảo nói với vẻ mặt không cảm xúc: “Bây giờ, có thể nghe tôi kể câu chuyện về gã bạn trai cũ rác rưởi được chưa?”

*

Gã bạn trai cũ “đã xuống mồ” này của Trịnh Hảo là vào năm thứ tư đại học.

Lúc đó, trong trường đang thịnh hành tình yêu xế bóng, tức là phải tranh thủ yêu đương trước khi tốt nghiệp đại học. Bất kể kết quả ra sao, ít nhất cũng không để lại tiếc nuối.

Nhìn thấy trong lớp có nhiều cặp đôi xuất hiện như nấm sau mưa, Trịnh Hảo cũng hơi động lòng. Vì vậy, trong số nhiều người theo đuổi, cô đã chọn một chàng trai có chiều cao và ngoại hình khá hợp gu để bắt đầu mối tình đầu của mình.

Nói là yêu đương, thực ra chỉ là có thêm một người bạn ăn cùng uống cùng. Hai người thường cùng nhau đi ăn ở căng tin, cuối tuần đi dạo phố rồi ăn uống. Thỉnh thoảng, anh ta mua cho cô một ly trà sữa, cô thì mời anh ta một bữa ma lạt thang, chỉ đơn giản là thể hiện sự quan tâm lẫn nhau chứ không hơn.

Nhìn lại, mối tình này thật sự nhạt nhẽo và vô vị.

Do đó, vào buổi tối trước ngày tốt nghiệp, hai người đã chia tay một cách êm đềm.

Không còn tình yêu, Trịnh Hảo cảm thấy nhẹ nhõm như trút được gánh nặng. Cô thở phào một hơi, rồi quay sang giả vờ đáng thương với bạn cùng phòng, lấy lý do chia tay để lừa họ mời mấy xiên nướng.

Tại quán nướng, cô say rượu diễn xuất với nước mắt lưng tròng, còn khuyên nhủ bạn cùng phòng rằng độc thân vẫn hạnh phúc hơn, không cần phải yêu đương.

Bàn bên cạnh, mấy chàng trai đang trò chuyện sôi nổi, Trịnh Hảo vô tình nhận ra chàng trai cao gầy đó có vẻ quen thuộc, hình như cùng đội bóng rổ với bạn trai cũ của mình.

Ăn xong bữa nướng, họ đang trên đường về ký túc xá, bỗng nhiên có người từ phía sau gọi giật lại Trịnh Hảo.

Quay lại nhìn, hóa ra là cậu bạn cao gầy đó.

Bạn cùng phòng “ồ ồ” kêu vài tiếng rồi nháy mắt với cô, cười một cách đầy ý vị.

Sau khi đuổi bạn cùng phòng đi, Trịnh Hảo hỏi cậu bạn: “Có chuyện gì không?”

Cậu bạn có vẻ hơi căng thẳng, nói lắp: “À… tôi là đồng đội của Tạ Văn Bân, bạn là, ừm… bạn gái của cậu ta đúng không? Tôi đã gặp bạn vài lần.”

Trịnh Hảo sửa lại: “Là bạn gái cũ.”

“Ồ, vậy là các bạn đã chia tay rồi à.” Cậu bạn thở phào nhẹ nhõm, vai cũng thả lỏng: “Tôi còn tưởng cậu ta phản bội nữa chứ.”

“Hả?” Trịnh Hảo nhất thời không hiểu.

“Gần đây thấy cậu ta đi lại thân thiết với một cô gái khác, tôi cứ nghĩ—”

Trịnh Hảo đột ngột cắt lời: “Là chuyện gì vậy?”

“Chính là…” Cậu bạn hồi tưởng: “Hôm thứ Bảy tuần trước, cô gái đó còn đến phòng thay đồ đưa cho cậu ta một đôi AJ[53], làm chúng tôi ghen tị chết đi được.”

[53]AJ hay Nike Air Jordan là dòng sản phẩm (chủ yếu là giày thể thao) của Nike hợp tác với huyền thoại bóng rổ Michael Jordan. Nó đã trở thành biểu tượng vượt thời gian của Nike, và là cái tên giúp thương hiệu thể thao này có doanh thu đột phá qua các năm.Hôm thứ Bảy tuần trước họ vẫn chưa chia tay! 

À đúng rồi! Trịnh Hảo đã nhớ ra hôm đó là sinh nhật của bạn trai cũ, ban ngày cô có việc. Để bù đắp, tối hôm đó cô đã đi một chuyến đến dưới ký túc xá của anh ta, mang cho anh ta một chiếc bánh nhỏ. 

Hừ, bảo sao khi bạn gái quên sinh nhật của mình mà anh ta cũng không tức giận, chắc lúc đó anh ta vẫn đang chìm đắm trong niềm vui lớn khi nhận được đôi giày AJ. 

Chia tay là chuyện nhỏ, nhưng cắm sừng lại là chuyện lớn, cơn giận của Trịnh Hảo bỗng chốc bùng lên.

Không ngờ, những gì chàng trai nói tiếp sau càng khiến cô sốc và không nói nên lời —

“Sau đó, đội bóng rổ của chúng tôi có buổi tiệc, cậu ta khoe khoang với chúng tôi, nói rằng cô gái tặng AJ là một đàn em năm ba, người địa phương Giang Thành, bố mẹ đều làm ở những cơ quan tốt, nhà có ba căn hộ. Cô ấy theo đuổi cậu ta đã lâu mà cậu ta không đồng ý cũng không từ chối, cứ giữ cô ấy như một phương án dự phòng.”

Trịnh Hảo đảo mắt, đang định mắng, bỗng nghĩ ra nếu anh ta có thể nắm rõ gia cảnh của đàn em như vậy, thì chắc chắn……

“Vậy còn tôi, có phải anh ta cũng từng điều tra về tôi không?”

Cậu bạn có vẻ ngại ngùng, ngập ngừng kể tiếp: “Cậu ta nói, có lần cuối tuần bạn về nhà, cậu ta lén theo sau, thấy bạn sống ở, ờ… một khu phố cũ, nhà vẫn là nhà tự xây, xung quanh môi trường khá tồi tàn, giống như là làng trong thành phố… cậu ta đoán nhà bạn điều kiện không tốt, nên muốn chia tay với bạn.”

Trịnh Hảo lạnh lùng hỏi: “Vậy sao không chia tay?”

“Sau đó, cậu ta nói chuyện với gia đình về chuyện này, mẹ cậu ta mắng cậu ta ngu, nói rằng khu phố cũ đó chắc chắn sẽ bị giải tỏa, nhà bạn có ba tầng, ít nhất cũng sẽ được chia ba căn hộ. Dù cô bạn học đó đã có ba căn hộ, nhưng đều là của bố mẹ cô ấy, cho dù kết hôn cũng không thuộc về cậu ta… nên cậu ta cân nhắc lợi hại, quyết định tiếp tục hẹn hò với bạn, tranh thủ trước khi giải tỏa kết hôn với bạn, như vậy cậu ta cũng sẽ có phần trong những căn hộ được chia.”

“Đậu xanh rau má…” Trịnh Hảo nghe mà ngẩn người, tam quan bị chấn động tan nát.

Cô bỗng chốc hiểu ra, tại sao bạn trai cũ lại đề nghị chia tay vào lúc này.

Bởi vì gần đây chính phủ đã phát hành một thông báo, công bố sẽ cải tạo một số khu dân cư cũ, trong đó bao gồm phố Ma Tước.

Từ lý thuyết mà nói, các khu vực cải tạo cũ sẽ không tiến hành cải tạo nhà ở trong ngắn hạn. Nói cách khác, việc giải tỏa đường Ma Tước là không còn hy vọng.

Đã mong chờ hơn mười năm, cuối cùng thì tin tức cũng đến, nhưng lại là kết quả như vậy. Thông báo vừa ra, cả con phố đều vang lên tiếng thở dài.

Bố mẹ của Trịnh Hảo lại nhìn mọi thứ khá thoải mái, họ quyết định sửa sang lại ngôi nhà từ trong ra ngoài, để sau này dù là tự ở hay cho thuê, cũng có thể sống thoải mái hơn.

Khác với trạng thái chán đời của hàng xóm, Trịnh Hảo nhìn căn phòng mới tinh, cảm thấy khá vui. Cô đã sống ở con phố này hơn hai mươi năm, rất thích mối quan hệ láng giềng và không khí phố phường nơi đây. Nếu bảo cô chuyển đi, thật sự cô không nỡ.

Điều khiến cô không ngờ là, bạn trai cũ lại vì lý do này mà đề nghị chia tay, rồi chuyển sang yêu đàn em. 

Cậu bạn nói xong những lời này thì nhìn Trịnh Hảo với vẻ đồng cảm. Cậu ấy giải thích: “Vừa nãy ở quán nướng, mình thấy bạn có vẻ rất buồn, không nỡ nhìn bạn cứ bị lừa dối, nên mới nói những điều này với bạn… Bạn đừng nói với cậu ta là mình đã nói nhé!” 

Trịnh Hảo thở dài, “Yên tâm đi.” 

Khi bình tĩnh lại, cô đã từ bỏ ý định vạch trần tên khốn. 

Một mặt, cô thực sự không có nhiều tình cảm với anh ta, so với nỗi buồn, nhiều hơn là sự tức giận và trái tim băng giá. Mặt khác, chia tay với loại người như vậy, cô cũng coi như đã tránh được một kiếp nạn.

Đồng Mộng và Cốc Tiểu Vũ nghe xong đều ngẩn tò te, nửa ngày không nói gì. 

Điều khiến Cốc Tiểu Vũ kinh ngạc là, đàn ông khi tính toán còn tàn nhẫn hơn phụ nữ nhiều. 

Nếu đàn ông gặp khó khăn, phụ nữ còn nhớ đến tình xưa mà giúp đỡ, còn đàn ông thì ngay lập tức đá những người phụ nữ không còn giá trị sử dụng ra ngoài. 

Điều khiến Đồng Mộng kinh ngạc là, sự việc này lại không có diễn biến tiếp theo.

Trịnh Hảo thật sự là người ghét ác như thù, có thù tất báo, vậy mà lại không xé xác tên đàn ông tồi, thật không phù hợp với hình tượng của cô ấy!

“Thực ra, tôi cũng muốn đi tìm cô đàn em đó để nói rõ, dù sao cô ta cũng là người vô tội.” Trịnh Hảo hít một hơi thật sâu, rồi thở ra nặng nề: “Ai mà biết, cô ta chẳng hề vô tội chút nào!”

Sau đó, Trịnh Hảo không kiềm chế được sự tò mò, lần theo Weibo của tên đàn ông rác rưởi và tìm được tài khoản của đàn em. Cô lục tung tất cả nội dung mới biết hóa ra cô ta đã biết gã rác rưởi này có bạn gái từ lâu, còn tự hào đăng ảnh chụp chung phát ‘cơm chó’, khoe khoang mình đã thành công trong việc chen chân vào.

“Haizz.” Đồng Mộng không ngừng thở dài: “Thật đúng là nam đạo chích nữ bán dâm, đạo đức xã hội ngày càng suy đồi.”

“Ơ, đợi đã——” Cốc Tiểu Vũ chợt nghĩ ra một điều, cô ấy nắm chặt lấy Trịnh Hảo, mắt mở to: “Bà nói hôm nay bà gặp bạn trai cũ và bạn gái hiện tại của anh ta, không phải là cô đàn em này chứ?”

Trịnh Hảo gật đầu với vẻ đau khổ.

“Ôi, cặp đôi đó vẫn chưa chia tay à?” Cốc Tiểu Vũ có vẻ mặt như vừa ăn phải phân.

Đồng Mộng nói một cách khó chịu: “Chưa chia tay thì tốt, tránh cho họ ra ngoài làm hại những người chân thật như chúng ta.”

Cốc Tiểu Vũ: “Vậy họ có nhận ra bà không?”

Trịnh Hảo hồi tưởng chuyện hôm nay, nói bằng giọng điệu không chắc chắn: “Tôi đoán là không, lúc đó ánh sáng rất tối, cô gái đó sợ đến ngây người, chỉ biết la hét. Thực ra tôi cũng không nhận ra cô ta, chỉ khi thấy gã đàn ông tồi đến thì mới phản ứng lại.”

“Vậy gã đàn ông tồi đó cũng không nhận ra bà à?”

“Anh ta không thèm nhìn tôi một cái, trực tiếp kéo bạn gái đi.” Trịnh Hảo lườm lên trời một cái: “Có khi anh ta bị mù rồi cũng nên.”

Đồng Mộng vỗ vai cô, an ủi: “Thôi thì thôi, người chết không thể sống lại, lần này coi như gặp ma đi. Nhớ đốt ít giấy cho hắn ta vào ngày Thanh Minh, để hắn sớm lên cõi cực lạc.”

Im lặng một lúc, Cốc Tiểu Vũ hồi tưởng nói: “Nghĩ lại vẫn thấy dưa của bà với quản lý Hàn ngon hơn.”

Có một gã đàn ông tồi để so sánh, Đồng Mộng cũng bắt đầu cảm thấy Hàn Triệt là một người đàn ông bình thường hiếm có.

“Ít nhất anh ấy cũng tốt.”

“Cũng không tính toán.”

“Ngoài việc có chút vấn đề tâm lý, thì không có thói xấu gì lớn.”

“Bây giờ ai mà không có chút vấn đề nhỏ, tôi nói bà nghe, đây gọi là hình tượng mỹ cường thảm, đúng kiểu nhân vật nam chính trong tiểu thuyết!” (Lynn: kiểu người vừa đẹp vừa tài nhưng lại có số phận bất hạnh như mắc bệnh nan y hay gia cảnh khó khăn, v.v)



Hai người, người này nói một câu, người kia nói một câu, ca ngợi Hàn Triệt lên tận mây xanh.

Trịnh Hảo giả vờ không nghe thấy, đứng dậy đi về phòng ngủ, lẩm bẩm: “Có gì để so sánh, một kẻ là chuột hôi trong cống, một người…”

Nhất thời không tìm được từ để miêu tả anh.

Dù sao, so với tên đàn ông rác rưởi đó thì tốt hơn không chỉ một chút.

*

Ngày hôm sau, vào cùng một thời điểm, ba người cô gái lại ngồi quây quần trên ghế sofa.

Trịnh Hảo với nét mặt hưng phấn, mạnh tay vỗ vào gối ôm và thông báo với hai người: “Tôi có tin sốc! Hai bà đoán xem hôm nay ai đến nhà ma? Gã bạn trai cũ đã chết rồi lại sống dậy của tôi, cùng với bạn gái hiện tại của hắn ta!”

Đồng Mộng và Cốc Tiểu Vũ nhìn nhau.  

Nhỏ này điên rồi sao? Tại sao cùng một chuyện mà cứ kể đi kể lại, lẽ nào trí nhớ của họ đã bị rối loạn?  

Trịnh Hảo cũng không ngờ, một ‘quả dưa’ hỏng đã hết hạn lại còn có phần tiếp theo.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com