Tiệc rượu đã qua nửa chừng, lần lượt có người đứng dậy ra về, nhóm của Trịnh Hảo cũng nhân cơ hội lẫn vào đám khách, lặng lẽ rời đi.
Vừa bước ra khỏi cổng khách sạn, một chiếc siêu xe đã dừng lại trước mặt Trịnh Hảo. Chiếc xe mui trần màu đỏ vừa nổi bật vừa cuốn hút. Lốp Ca ngồi ở ghế lái, khép lại hai ngón tay rồi vung lên không trung, gửi đến Trịnh Hảo một cử chỉ chào.
“Người đẹp, sau này thường xuyên liên lạc nhé.”
Cô em ngồi ghế phụ thúc giục: “Làm gì mà chần chừ vậy, mau nâng mui lên đi, cẩn thận lại rơi một đống phân chim.”
Lốp Ca khinh thường: “Mày thì hiểu cái gì, mui trần mới có thể trải nghiệm tốc độ và cảm giác mạnh.”
“Thôi đi, hai tiếng nữa phải trả lại, nếu lỡ va chạm lại bị trừ tiền.”
Trịnh Hảo bị hai anh em chọc cười, đáp lại một câu: “Hẹn gặp lại nhé.”
Đối diện khách sạn chính là công viên Giang Than, một cây cầu lớn vươn cao bắc qua sông Trường Giang như một con rồng uốn lượn. Cả nhóm quyết định đi xuống dưới cầu dạo chơi, hít thở không khí sông nước, đồng thời tiêu hóa chút đồ ăn.
Trịnh Hảo để họ đi trước, còn mình thì ôm chặt ba lô, thần bí đi theo hướng ngược lại.
Hai mươi phút sau, mọi người tụ họp dưới cầu.
Trịnh Hảo mặt mày rạng rỡ: “Vừa tìm được một quán rượu, chai rượu đó đổi được hai trăm ba.”
Hàn Triệt nhướng mày, không bình luận gì.
Đồng Mộng khoác vai Trịnh Hảo, trêu chọc: “Được đấy, chuyến này kiếm được ba mươi tệ.”
“Còn những cái này nữa.” Cốc Tiểu Vũ nhấc hộp đồ ăn mang về, thở dài: “Sau này tôi kết hôn cũng không dám mời bà.”
Hồ Đống Đống đang nhai kẹo dẻo, Trịnh Hảo thấy hộp kẹo mừng trong tay cậu bé, cười nói: “Được đấy nhóc, lại có thêm một hộp.”
“Là chú Hàn cho.” Hồ Đống Đống vừa nhai vừa nói.
Trịnh Hảo tò mò nhìn về phía Hàn Triệt.
Hàn Triệt quay đầu lại, chỉ vào cổng công viên, chuyển chủ đề: “Đống Đống, cháu không định thả diều sao? Ở đó có bán đấy.”
Lúc chọn diều, Cốc Tiểu Vũ ghé sát tai Trịnh Hảo, nói nhỏ: “Vừa nãy bà đi rồi, anh ấy lại về khách sạn, đưa cho cô dâu chú rể một phong bì.”
“Whaaaat?”
Trịnh Hảo kinh ngạc, quay đầu nhìn chòng chọc vào Hàn Triệt, nghi ngờ và tức giận: “Anh làm cái gì vậy?”
Hàn Triệt trở nên lúng túng, gãi mũi rồi nói: “Chỉ là… tặng chút lễ mọn thôi. Người ta kết hôn, tôi đâu thể đến tay không được.”
“Anh là người đi cùng với tôi mà, tôi tặng quà, không phải là được rồi sao?”
“Cái đó của cô…” Hàn Triệt lảng tránh ánh mắt, muốn nói lại thôi.
Trịnh Hảo nhìn chằm chằm vào mặt anh, mơ hồ đoán ra điều gì đó: “Tôi hiểu rồi, anh chê phong bì của tôi quá nhỏ, làm mất mặt anh, nên mới vội vàng muốn vạch rõ quan hệ với tôi.”
“Tôi không có ý đó.” Hàn Triệt dở khóc dở cười: “Dù sao thì chúng ta có nhiều người như vậy, chỉ đi hai trăm thật sự không hợp lý.”
Diều đã được chọn xong, Hàn Triệt nhanh chóng trả tiền, kéo Hồ Đống Đống quay người định đi, thì bị Trịnh Hảo nắm chặt áo sơ mi.
“Anh đã gửi phong bì bao nhiêu?”
Hàn Triệt bất đắc dĩ dừng bước, nhét góc áo bị kéo vào thắt lưng quần, rồi mới từ từ nói: “Một ngàn tệ.”
“Anh, anh, anh…” Trịnh Hảo tức giận đến nỗi không nói nên lời.
Hàn Triệt giải thích: “Chúng ta có năm người, chia đều ra mỗi người hai trăm, không nhiều.”
“Không phải vấn đề nhiều hay ít tiền, mà là…” Trịnh Hảo chỉ tay vào anh, ngón tay chỉ đi chỉ lại vào không trung: “Là vấn đề nguyên tắc! Họ là kẻ thù của tôi, anh đưa tiền cho kẻ thù, chẳng phải là đâm dao sau lưng tôi sao? Điều này có khác gì phản quốc?”
Hàn Triệt thở dài: “Có gì mà nghiêm trọng vậy, bạn trai cũ của cô cũng có làm ra chuyện gì quá đáng với cô đâu.”
Trịnh Hảo sôi máu: “Anh không biết hắn ta trước đây tồi tệ như thế nào! Hơn nữa, chính họ là người vô liêm sỉ trước! Tôi chỉ trả thù một chút thôi.”
“Những chuyện trước đây, tôi đã nghe họ kể rồi.” Hàn Triệt nhìn Đồng Mộng và Cốc Tiểu Vũ đứng bên: “Tôi nghĩ, nếu như lúc đó cô không thích anh ta lắm, thì bây giờ cũng không cần phải ghét anh ta như vậy.”
“Không phải ghét, mà là chướng mắt!” Trịnh Hảo nói một cách chính xác: “Tôi thấy anh ta là không thoải mái, tôi không thoải mái thì anh ta cũng đừng mong có cuộc sống tốt. Cảm giác này anh có hiểu không, không có ai khiến anh căm ghét sao?”
Hàn Triệt sững người, ánh mắt thoáng hiện vẻ u ám, nhưng nhanh chóng trở lại bình thường.
“Dù có ghét ai, tôi cũng sẽ không dùng những thủ đoạn thấp kém này để trả thù.”
Trịnh Hảo nhíu mày: “Thấp kém?”
“Gửi phong bì mỏng teo, nói vài câu châm chọc, quậy phá trong đám cưới, lấy trộm rượu trên bàn… Cô nghĩ, những trò vặt vãnh này có ích gì không, có khi người ta còn chẳng thèm bận tâm.”
“Anh, anh, anh…” Trịnh Hảo nhất thời tức giận, tâm trí rối bời, cuối cùng gào lên: “Rốt cuộc anh đứng về phía nào?”
Hàn Triệt cũng nâng cao tông giọng: “Tôi chỉ đang đánh giá sự việc một cách khách quan.”
Trịnh Hảo tức giận đến mặt đỏ bừng.
Bàn tay của cô bị một bàn tay nhỏ nắm chặt và lắc lắc, cô cúi xuống nhìn, Hồ Đống Đống đang dậm chân hét lên: “Đừng cãi nhau nữa! Cháu muốn thả diều!”
Hàn Triệt lạnh lùng nói: “Mấy người chơi đi, tôi về trước đây.”
Anh nhìn sâu vào mắt Trịnh Hảo một cái, rồi quay người băng qua đường, đi về phía chỗ đậu xe.
Cả đoạn đường không quay đầu lại.
Trịnh Hảo nhìn theo bóng lưng của anh, chỉ cảm thấy trong lồ ng ngực dâng trào, vô số cảm xúc đang sôi sục, tức giận, thất vọng, uất ức, buồn bã…
Điều khiến cô thất vọng nhất không phải là sự phản bội của anh, mà là sự châm biếm ẩn hiện trong lời nói của anh.
Cô biết mình không khôn khéo, không rộng lượng. Vì chút tiền mọn, tính toán từng đồng. Vì chút thù hằn, mãi không quên.
Cô cũng không bao giờ che giấu điều này.
Nhưng cô chưa bao giờ nghĩ rằng, anh sẽ vì vậy mà coi thường cô, rồi dùng cách rạch ròi để giữ gìn thể diện của mình.
Một bàn tay đặt lên lưng vỗ nhẹ hai cái, Đồng Mộng an ủi: “Thôi, không cần thiết.”
Cốc Tiểu Vũ cẩn thận tìm lời: “Tôi nghĩ, anh ấy muốn tặng bao nhiêu là việc của anh ấy, dù sao cũng không tốn tiền của chúng ta, sao bà lại nổi giận như vậy?”
“Đây không phải là vấn đề tiền bạc, mà là…” Trịnh Hảo hít một hơi thật sâu: “Tôi coi anh ấy là bạn, còn anh ấy thì sao?”
Đồng Mộng nói thẳng: “Cuối cùng, anh ta và chúng ta vốn dĩ không cùng một đường. Bà coi sếp là bạn, đó vốn đã là một sai lầm.”
Trịnh Hảo mím chặt môi, không nói một lời.
Sau khúc nhạc dạo này, mọi người đều có chút chán nản, ngay cả Hồ Đống Đống chơi cũng không thấy vui. Buổi chiều không có gió, cậu bé chạy đi chạy lại mấy lần mà diều vẫn không bay lên, tức giận ngồi phịch xuống đất, bắt đầu ăn vạ.
Trịnh Hảo thở dài, nắm lấy cổ áo sau của Hồ Đống Đống, kéo cậu bé đứng dậy: “Về thôi.”
Nhìn quanh, tài xế đã bị cô làm cho tức giận bỏ đi.
Cốc Tiểu Vũ lo lắng, cúi đầu tìm kiếm trên điện thoại: “Hình như ở gần đây không có ga tàu điện ngầm.”
“Gọi taxi đi.” Trịnh Hảo nói với giọng không vui. Cô có tiền và có chân, sợ gì không về được.
Ra khỏi công viên Giang Than, Trịnh Hảo đứng bên đường, vẫy tay gọi taxi ở xa.
Taxi đang từ từ tiến lại, thì một chiếc xe riêng đột nhiên chen vào, dừng lại trước mặt mấy người.
Đó là xe của Hàn Triệt.
Hồ Đống Đống nhận ra trước tiên, phấn khích kéo cửa sau ra, dùng tay chân chui vào trong.
Chiếc taxi phía sau bấm còi, âm thanh mang theo sự mất kiên nhẫn. Trịnh Hảo liếc nhìn chiếc taxi, rồi nhìn về phía Đồng Mộng và Cốc Tiểu Vũ.
Biểu cảm của cả hai đều có vẻ rối rắm.
Trịnh Hảo do dự một lúc lâu, cuối cùng chỉ còn cách cúi người chui vào ghế sau.
Cốc Tiểu Vũ ngồi ở ghế phụ, cười gượng hỏi Hàn Triệt: “Anh vẫn chưa đi à?”
Hàn Triết ừ một tiếng, không nhìn ngang nhìn dọc mà lái xe.
“Đợi lâu rồi mà anh cũng không nói một câu, chúng tôi có thể ra sớm hơn.”
“Không sao.” Giọng điệu vẫn nhẹ nhàng, không nghe ra cảm xúc.
Trịnh Hảo thầm hừ lạnh, quay đầu lại, nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ mặt lạnh lùng.
Toàn bộ hành trình không ai nói gì, ngay cả Hồ Đống Đống cũng im lặng bất thường, bầu không khí trở nên gượng gạo.
Nửa giờ sau, xe chạy vào phố Ma Tước, cả nhóm xuống xe, tiễn xe của Hàn Triệt rời đi.
Cốc Tiểu Vũ huých tay Trịnh Hảo, thở dài nói: “Quản lý Hàn cũng không tệ, cãi nhau xong còn đưa chúng ta về, không hề ghi thù.”
Đồng Mộng cũng hiếm khi đưa ra đánh giá tích cực: “Cảm xúc ổn định, chỉ riêng điểm này đã hơn hầu hết đàn ông.”
Trịnh Hảo nắm chặt eo, trừng mắt nhìn họ: “Hai người rốt cuộc đứng về phía nào?”
Cả hai đồng thanh: “Bọn tôi chỉ đang đánh giá khách quan!”
*
Trịnh Hảo đã mất cả buổi chiều để từ từ xoa dịu cơn tức trong lòng.
Khi bình tĩnh lại suy nghĩ, thực ra cũng không phải chuyện lớn, chỉ là hai người có quan điểm khác nhau, ý kiến không hợp.
Anh chê cô làm việc không đúng mực, còn cô thì tức giận vì anh nói thay cho người khác.
Vấn đề lớn nhất giữa hai người, đúng như Đồng Mộng đã nói, là cô rốt cuộc xem anh là sếp, hay là bạn bè
Hay là… một người nào đó khác.
Trịnh Hảo nằm sấp trên bàn, chăm chú nhìn điện thoại, thầm quyết định —
Nếu anh nhắn tin trước, cô sẽ tha thứ cho anh.
Sau năm phút ý niệm được thi hành, điện thoại bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Trịnh Hảo bật người ngồi dậy, cầm điện thoại lên xem, ánh sáng trong mắt cô lập tức tắt ngúm.
Là WeChat của Lốp Ca gửi đến: [Người đẹp, hỏi cô một việc.]
Tên WeChat của anh ta là một chuỗi chữ cái cực kỳ phức tạp, ảnh đại diện là một mỹ nữ quyến rũ, Trịnh Hảo trợn trắng mắt, quyết định đặt cho anh ta một cái tên ghi chú.
Cô láng máng nhớ rằng anh ta họ Lưu, tên thì quên mất, thôi thì gọi là “Lưu Bị” vậy. (Lynn: chiến thần chơi chữ, ai làm lại mẻ)
Thôi, quá thẳng thắn, vẫn gọi anh ta là “Lưu Hoàng Thúc” thì hơn.
(Lynn: có thể các bạn đã biết, thực ra Lưu Hoàng Thúc chỉ là một cách xưng hô khác để gọi Lưu Bị )
Vừa mới đổi xong tên ghi chú, tin nhắn thứ hai của Lưu Hoàng Thúc lại đến: [Trưa nay người ngồi bên trái cô, cô gái ngầu ngầu đó, có thể cho tôi WeChat của cô ấy được không?]
Trịnh Hảo hồi tưởng, người anh ta nói chắc chắn là Đồng Mộng.
[Sao anh không xin WeChat ngay lúc đó?]
[Tôi đã xin, nhưng cô ấy không cho.]
[Vậy thì kết thúc thôi.]
Cuộc trò chuyện rơi vào bế tắc.
Im lặng một lúc lâu, Lưu Hoàng Thúc lại gửi một tin nhắn: [Thế này đi, cô đưa cho tôi WeChat của người anh em ngồi bên phải cô á.]
Trong đầu Trịnh Hảo lập tức vang lên hồi chuông cảnh báo: [Làm gì?]
Lưu Hoàng Thúc: [Em gái tôi ưng cậu ấy.]
Cứ ưng cái là có, cứ muốn là được à? Em gái anh là tiên nữ chắc?
Trong lòng Trịnh Hảo bùng lên một ngọn lửa vô danh, ngay cả dấu câu cũng mang theo sự tức giận: [Không cho!]
Lưu Hoàng Thúc: [Giúp tôi với, em gái tôi là sinh viên chính quy, cũng xinh đẹp, rất xứng với bạn của cô mà.]
Trịnh Hảo hừ lạnh, tắt khung trò chuyện, vừa định ném điện thoại đi, bỗng nhiên có một ý nghĩ thoáng qua.
Cô mở giao diện trò chuyện với Hàn Triệt. Sau khi suy nghĩ hồi lâu, cô gõ một dòng chữ: [Cô bé lúc trưa cùng ăn cơm có vẻ thích anh rồi, muốn kết bạn, có muốn tôi gửi WeChat của anh cho cô ấy không]
Gửi thành công.
Trịnh Hảo theo dõi khung trò chuyện một phút, anh không trả lời.
Lại nhấn vào ảnh đại diện của Hàn Triệt xem thêm năm phút, vẫn không nhận được phản hồi.
Tiếp tục mở vòng bạn bè của anh, bắt đầu từ bài đăng gần đây nhất. Nội dung anh đăng chủ yếu liên quan đến công việc, như tin tức tài chính, chính sách mới, xu hướng đầu tư…
Toàn bộ vòng bạn bè lạnh lẽo, giống như con người anh, nhàm chán vô vị.
Rốt cuộc là không nhìn thấy, hay đã đọc nhưng không trả lời?
Tâm tư của đàn ông như đáy biển, Trịnh Hảo không thể hiểu thấu, cũng lười đoán. Cô tắt màn hình, ném điện thoại sang một bên.
*
Đêm nay, khoảng chín giờ, Hàn Triệt mới rời khỏi trung tâm tư vấn tâm lý.
Lần trước anh đến là cách đây nửa tháng, anh đã nói với bác sĩ tâm lý rằng mình vừa quen một người bạn mới, cô rất đặc biệt… Cụ thể đặc biệt như thế nào, anh cũng không thể nói rõ, nhưng mỗi lần gần gũi cô, anh đều cảm thấy vui vẻ.
Bác sĩ tâm lý họ Lâm, là một người phụ nữ trung niên có vẻ ngoài hiền hòa, nói chuyện nhẹ nhàng. Bà cảm thấy vui mừng trước sự thay đổi của anh.
Lần này, khi Hàn Triệt nhắc đến người bạn đó, lại mang theo một chút oán trách và bối rối.
“Tôi cũng không biết tại sao lại cãi nhau, rõ ràng chỉ là chuyện nhỏ…” Hàn Triệt xoa mạnh thái dương, giọng điệu có phần khó chịu: “Tôi cảm thấy mình ngày càng dễ kích động.”
Bác sĩ Lâm bình tĩnh nói: “Đối với bạn, việc thể hiện cảm xúc là một xu hướng tốt. Đừng sợ cãi nhau, kịp thời giải tỏa những cảm xúc tiêu cực, tốt hơn là giữ trong lòng.”
Hàn Triệt ngẩn người, một số ký ức xa xôi được đánh thức: “Cô ấy trước đây cũng đã nói những lời tương tự.”
Bác sĩ Lâm chậm rãi nói: “Bạn bị thu hút bởi cô ấy là vì cô ấy có những đặc điểm mà bạn ngưỡng mộ, chẳng hạn như sức sống mãnh liệt, rạch ròi trong tình cảm, thẳng thắn và không quan t@m đến ánh mắt của người khác, v.v. Đồng thời, những đặc điểm này không phù hợp với nguyên tắc sống trước đây của bạn, vì vậy mới phát sinh mâu thuẫn.”
“Cuối cùng thì cái nào mới là đúng?”
“Chẳng có đúng sai, chỉ có phù hợp hay không. Bạn thích kiểu sống nào, thì hãy chọn tiêu chuẩn đó.”
Hàn Triệt cúi đầu, nhìn đôi tay đan chéo trên đầu gối, im lặng không nói gì.
“Còn một chuyện nữa…” Anh thì thào: “Khi cô ấy hỏi tôi có ghét ai không, trong đầu tôi bỗng hiện lên…”
Anh ấp úng, muốn nói nhưng lại thôi: “Mà thôi bỏ đi.”
Bác sĩ Lâm không hỏi thêm, chỉ kiên nhẫn chờ đợi.
Sau một lúc lâu, Hàn Triệt cuối cùng cũng cẩn thận mở miệng: “Bác sĩ Lâm, tôi muốn hỏi một chút, một người ghét cha mẹ của mình, có phải là bi3n thái không?”
Bác sĩ Lâm nhìn vào mắt anh, ánh mắt bình tĩnh, giọng nói nhẹ nhàng: “Hàn Triệt, những người đến đây để tư vấn tâm lý có nhiều lý do khác nhau, chẳng hạn như hôn nhân không hạnh phúc, kinh doanh thất bại, áp lực thi cử, v.v. Tôi nhớ, bạn đến đây ban đầu là vì công việc gặp khó khăn.”
Hàn Triệt gật đầu.
Lần đầu tiên anh đến trung tâm tư vấn tâm lý này là sau khi quỹ đầu tư sụt giảm, anh đã chứng kiến bạn mình nhảy từ cửa sổ văn phòng. Chiều hôm đó, ánh hoàng hôn như một vết thương chảy máu, đâm vào trái tim anh, chưa bao giờ lành lại.
Bác sĩ Lâm tiếp tục nói: “Tuy nhiên, khi tư vấn tâm lý đến giai đoạn cuối, chúng ta sẽ nhận ra rằng, tất cả vấn đề tâm lý của mọi người, cuối cùng đều xuất phát từ cha mẹ của họ, không có ngoại lệ.”
“Vì vậy, bạn đừng cảm thấy mình là người không bình thường.”
“Yêu và ghét đều là những cảm xúc bình thường nhất của con người, nhưng nhiều người xấu hổ khi nhắc đến tình yêu, và còn sợ hãi khi nói về sự căm ghét. Tôi thực sự đánh giá cao người bạn của bạn, yêu ghét rõ ràng, thẳng thắn dứt khoát.”
“Yêu thì cứ thể hiện một cách thoải mái, ghét cũng có thể thừa nhận một cách thẳng thắn.”
*
Gió đêm mơn man, Hàn Triệt đút hai tay vào túi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm.
Mỗi lần ra khỏi trung tâm tư vấn tâm lý, luôn có một cảm giác mệt mỏi không thể nói thành lời. May mắn là lần này, tâm trạng nhẹ nhàng hơn nhiều, như thể bức tường bao quanh tâm hồn lâu nay đã bị xô đổ.
Cũng không biết ai có công lớn hơn. Là bác sĩ Lâm, hay bác sĩ Trịnh?
Mỗi khi nghĩ đến Trịnh Hảo, Hàn Triệt không khỏi muốn cười. Anh từ trong túi quần lấy ra chiếc điện thoại đã để chế độ im lặng từ lâu.
Thật bất ngờ có tin nhắn WeChat từ cô.
Độ cong của khóe miệng càng lớn hơn.
Tuy nhiên sau khi đọc xong tin nhắn đó, nụ cười của anh đã đông cứng lại trên mặt.
Cái quái gì thế này? Tại sao sau khi cãi nhau, tin nhắn đầu tiên cô ấy gửi lại là muốn xe duyên cho mình?
Đây là cái bẫy kiểu mới, hay là một sự chế nhạo nào đó?