Kể từ khi Trịnh Hảo nhắc đến việc muốn dẫn Hàn Triệt đi gặp bố mẹ cô, Hàn Triệt luôn nhớ đến chuyện này với tâm trạng vừa mong đợi vừa hồi hộp, chờ đợi lời mời chính thức từ Trịnh Hảo.
Nhưng đã nửa tháng trôi qua, cô vẫn không nhắc đến chuyện này, như thể đã quên hẳn.
Lại một cuối tuần nữa, nhiệt độ giảm mạnh hơn mười độ, hai người ở tầng hai của phà, cùng che một chiếc ô nhìn dòng sông mờ mịt trong mưa. Sau khi Hàn Triệt phàn nàn về một đống chuyện rắc rối của mình, anh cố tỏ ra tự nhiên hỏi: “À, đúng rồi, cô nói bố mẹ cô có thuê một mảnh đất ở ngoại ô.”
Trịnh Hảo nhấp một ngụm trà sữa nóng, chậm rãi nói: “Đúng vậy, mẹ tôi trồng rất nhiều rau, nuôi gà và vịt. Bố tôi gần đây còn thuê một cái ao, sau này không cần phải đi vài cây số để câu cá nữa.”
“Nghe có vẻ không tồi.” Hàn Triệt nói với giọng điệu thoải mái: “Chúng ta khi nào đi thăm họ?”
Trịnh Hảo suy nghĩ một chút, nghiêm túc nói: “Bây giờ chưa được, phải chờ đến thiên thời, địa lợi, nhân hòa.”
Hàn Triệt ngơ ngác.
Trịnh Hảo giải thích: “Thiên thời thì phải là một ngày nắng đẹp; địa lợi thì trước đây có một trận mưa lớn, tường rào trong sân họ bị sập, giờ vẫn chưa sửa xong.”
“Còn nhân hòa thì sao? Bố mẹ cô chưa đồng ý à?”
“Cái đó thì không phải, họ rất vui khi tôi dẫn bạn đến chơi, chỉ là…” Trịnh Hảo ôm bụng, sắc mặt hơi ngại ngùng, “Gần đây tôi tới kỳ kinh nguyệt, người hơi mệt.”
Hàn Triệt bỗng đỏ mặt.
Cô thật sự không coi anh là người ngoài.
Nhưng nhìn vẻ mặt không có sức sống của cô, Hàn Triệt lại không khỏi cảm thấy đau lòng. Dù mạnh mẽ như cô, mà cũng bị “đèn đỏ” làm phiền, làm phụ nữ thật là khổ.
Vì vậy, sau khi xuống tàu, Hàn Triệt đặc biệt dẫn Trịnh Hảo đến một nhà hàng Pháp, gọi một mạch hơn mười món tráng miệng.
Trịnh Hảo múc một muỗng bánh ngọt hạt dẻ, cho vào đầu lưỡi từ từ nếm thử, rồi cầm lên một chiếc macaron và thử một miếng nhỏ.
“Thế nào?” Hàn Triệt nhìn cô với ánh mắt đầy mong đợi.
Nghe nói món tráng miệng Pháp ở đây là chính cống nhất thành phố, trên tường ở vị trí nổi bật còn treo chứng chỉ của đầu bếp đã học tại Học viện ẩm thực Le Cordon Bleu[64].
[64]Học viện Ẩm thực Le Cordon Bleu Paris là trường nghệ thuật ẩm thực, được thành lập vào năm 1895 bởi nhà báo và nhà xuất bản của tạp chí La Cuisinière Cordon Bleu, Martel, Distay. Vào ngày 15 tháng 10 năm 1895, một sự kiện trình diễn ẩm thực đã được tổ chức tại trường, lần đầu tiên giới thiệu bếp điện trên sân khấu, sự kiện này đã đóng góp lớn cho việc quảng bá tạp chí và thành lập trường ẩm thực Paris. Le Cordon Bleu là một trong những tổ chức nổi tiếng nhất thế giới vì những cống hiến cho ngành giáo dục ẩm thực, nhà hàng – khách sạn và du lịch.Trịnh Hảo thở dài một hơi, uống nửa ly cà phê mới đưa ra đánh giá: “Ngọt quá.”
Cô cầm nửa chiếc macaron còn lại, đưa đến bên miệng Hàn Triệt: “Chắc anh sẽ thích.”
Động tác đút ăn của cô quá tự nhiên, ánh mắt không chút tạp niệm, như đang cho mèo con, chó con và trẻ nhỏ ăn.
Ngược lại, Hàn Triệt bỗng nhiên loạn nhịp tim, không dám nhìn thẳng vào mắt cô, chỉ khi cô thúc giục nhiều lần, anh mới lén lút cắn một miếng nhỏ.
Đợi nhịp tim bình ổn, Hàn Triệt mới thản nhiên nói: “Ngon lắm.”
Trịnh Hảo cười tươi nhét một miếng bánh su kem vào miệng, trêu chọc: “Nhìn xem, phản ứng của anh chậm chạp, chỉ hợp ăn những món đậm vị như thế này. Đợi đến ngày nào đó anh cũng thấy ngán, thì cũng gần hồi phục rồi.”
Hàn Triệt trong lòng dâng lên chút ngọt ngào, không nói gì, tiếp tục ăn phần bánh ngọt còn lại của cô.
Anh cúi đầu mỉm cười, thầm nghĩ, rốt cuộc ai mới là người chậm chạp hơn.
*
Mấy ngày sau, Giang Thành đã trở lại với thời tiết đẹp, nhiệt độ ngày càng tăng. Trên đường về nhà vào thứ Sáu, Hàn Triết đi dưới những tòa nhà cao tầng ở CBD[65], cơn gió thổi tới mang theo chút oi ả, mùa hè dường như không thể chờ đợi được nữa.
[65]CBD là viết tắt của Central Business District, nhằm nói đến các quận tài chính trung tâm của một thành phố, đóng góp nhiều giá trị về thương mại và có hệ thống giao thông, cơ sở hạ tầng, dịch vụ cực kỳ đa dạng nếu không muốn nói là phát triển nhất của thành phố.Và ngay lúc đó, anh nhận được cuộc gọi từ Trịnh Hảo.
“Dự báo thời tiết nói, ngày mai sẽ là một ngày nắng đẹp, có muốn đến nhà bố mẹ tôi không?”
Giọng nói của cô lên xuống, như thể luôn mang theo nụ cười, khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
“Được thôi.” Hàn Triệt dừng bước, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên ngọn cây, khóe môi không tự chủ được mà cong lên: “‘Dì cả’ của cô đi rồi à.”
Giọng Trịnh Hảo ngay lập tức trở nên giận dữ: “Đồ lưu manh!”
Hàn Triệt: “……”
Cô có thể nói, nhưng tôi không thể hỏi sao? Cái cô này sao lại tiêu chuẩn kép như vậy?
Tuy nhiên, nghe giọng nói to rõ của cô, chắc hẳn đã hồi phục gần như hoàn toàn.
Hàn Triệt kịp thời chuyển chủ đề: “Này, hỏi cô một chuyện. Bố mẹ cô thích gì?”
Lần đầu đến thăm, không thể tay không mà đến được.
Về việc tặng quà, Hàn Triệt đặc biệt hỏi ý kiến một vài đồng nghiệp trong công ty có người yêu. Có người gợi ý tặng thuốc lá và rượu, hai chai Mao Đài và hai bao thuốc, dù là tặng lãnh đạo hay tặng bậc trưởng bối đều có thể chấp nhận được.
Có người lại cho rằng quá bình thường, nói rằng lần đầu gặp mẹ vợ, đã tặng một sợi dây chuyền vàng và một chiếc khăn lụa Hermès.
Còn có người nói, tặng quà thì phải chú ý đến sở thích, ví dụ như bố vợ thích đồ chơi mang tính nghệ thuật, thì tặng vòng tay, nếu thích thư pháp thì tặng bút mực giấy nghiên, nói chung đừng tặng những thứ như vàng bạc, quá tầm thường.
Trịnh Hảo dường như đoán ra ý định của anh, giả vờ suy nghĩ nói: “Ừm… mẹ tôi thích chơi điện thoại, còn bố tôi thích đi vệ sinh.” Nói xong chính cô cũng tự cười, “Nếu không thì tặng ông ấy một cái bồn cầu đi.”
“Căng thẳng như vậy làm gì, bố mẹ tôi rất dễ tính, không để ý những chuyện này đâu.”
“Không thể đi tay không được.” Hàn Triệt kiên quyết: “Cô giúp tôi nghĩ xem nên mang theo cái gì.”
“Cái này thì…” Trịnh Hảo cuối cùng cũng nghiêm túc lại, suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng đưa ra một gợi ý gây sốc: “Quần bơi.”
“Gì cơ?” Hàn Triệt nghi ngờ mình nghe nhầm: “Cô định… nhân tiện đi bơi ở nơi hoang dã à?”
Trịnh Hảo cười khúc khích: “Là đi lặn, nhưng cũng gần giống vậy.”
Hàn Triệt: “???”
Bố mẹ cô không sống ở Maldives chứ?
Trịnh Hảo còn không quên nhắc nhở anh: “Chỉ cần mang một chiếc quần bơi bình thường là được, đừng mang cái gì mà kiểu tam giác, rồi cái gì mà ren hay trong suốt. Nhà tôi là những người nghiêm túc, không thích cái đó.”
Hàn Triết: “…………”
Không phải, trông anh giống vịt lắm sao?
Hàn Triệt đang tích lũy sức mạnh thì bên kia, Trịnh Hảo đã tắt điện thoại, để lại anh một mình trong gió bão, màn hình đen của điện thoại phản chiếu một gương mặt thất vọng.
*
Hôm sau, khi Hàn Triệt vội vã đến ngã tư phố Ma Tước, Trịnh Hảo đã ngồi trên chiếc xe điện chờ đợi từ lâu.
“Tôi nói nè ông chủ lớn, có chút khái niệm về thời gian không vậy?” Trịnh Hảo kéo dài giọng, đầu ngả ra sau: “Lên xe đi.”
Hàn Triệt ngồi ở ghế lái không nhúc nhích, hét về phía cô: “Lên xe đi, ra khỏi vành đai ba là không kẹt xe nữa.”
Trịnh Hảo mới chú ý rằng, hình như anh đã chuẩn bị rất kỹ, bộ vest màu sáng kết hợp với áo sơ mi linen trắng, tóc có lẽ đã được tạo kiểu, mái tóc được chải ra sau vài lọn, cả người trông khác hẳn.
Trịnh Hảo cười thầm, đỗ chiếc xe điện lại, đi đến bên xe với dáng vẻ tự tin, kéo cửa bên hông ra.
Cô ngồi ở ghế phụ, nghiêng đầu quan sát Hàn Triệt, trên mặt hiện lên một nụ cười khó hiểu.
“Này, có phải anh lo lắng rằng đi xe máy điện sẽ làm rối tóc mà anh đã chăm chút tỉ mỉ không?”
Hàn Triệt khinh thường hừ một tiếng, nhưng tai lại hơi đỏ.
Anh nghiêm túc nói: “Cô đi tay không, chẳng lẽ lúc về cũng tay không, không phải là tay trái một con gà tay phải một con vịt, trên bàn đạp còn đặt một rổ bắp cải, không bằng lái xe đi, cốp xe có thể chứa nhiều hơn.”
“Có lý.” Trịnh Hảo cảm thấy rất khâm phục, đồng thời cũng hơi bất ngờ: Anh ấy hiểu mình khá rõ, có phải vì đã đi cùng nhau lâu rồi không?
Hàn Triệt thu lại khóe miệng, liếc cô một cái: “Thắt dây an toàn vào, cô làm người chỉ đường.”
Xe chạy được hơn nửa giờ, từ trung tâm thành phố đầy cao ốc, đến khu vực ngoại ô khói bụi mù mịt, rồi đến những cánh đồng vàng xanh trải dài… Trịnh Hảo mơ màng, sắp ngủ thì bỗng nghe thấy giọng nữ trong định vị nhắc nhở: “Bạn đã đến đích…”
Trịnh Hảo lập tức tỉnh táo, vui vẻ xuống xe, duỗi một cái thật dài. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Vừa quay đầu, phát hiện Hàn Triệt đã vòng ra phía sau xe, nửa người đã thò vào trong cốp, không biết đang tìm kiếm cái gì.
Trịnh Hảo trợn mắt: “Không lẽ anh thật sự mang theo đồ?”
Hàn Triệt đứng thẳng dậy, tay cầm một cái hộp vuông và một vật dài, đóng cốp lại, còn cố tình che giấu đằng sau lưng.
“Không có gì, chỉ là một cái quần bơi thôi.”
Trịnh Hảo nhướng mày: Coi tôi mù sao?
Phía trước là một ngôi nhà nông thôn nhỏ, tường trắng nổi bật, có lẽ vừa được sơn lại, hai cánh cổng sắt mở toang, từ bên trong vọng ra một tiếng ma sát có nhịp điệu, đến cửa nhìn vào, một người phụ nữ trung niên đang ngồi trong sân mài dao.
Hàn Triệt không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.
Cách chào đón khách của gia đình này thật đặc biệt.
“Mẹ ơi!” Trịnh Hảo lớn tiếng gọi, nhảy cẫng lên chạy vào sân: “Con về rồi!”
Phùng Ngọc Lan đứng dậy đón, vẻ mặt hung dữ, cổ vươn ra, ánh mắt vượt qua cô, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.
Con dao trong tay lóe lên ánh sáng lạnh.
Hàn Triết lập tức cúi chào một cái chín mươi độ, cung kính nói: “Bác gái, xin lỗi đã làm phiền.”
Trịnh Hảo bị anh chọc cười, kéo tay anh đi đến trước mặt Phùng Ngọc Lan, giới thiệu: “Mẹ, đây là sếp của con, Hàn Triệt, con dẫn anh ấy đến trải nghiệm một chút cuộc sống nông thôn.”
Thấy Phùng Ngọc Lan vẫn còn cảnh giác, Trịnh Hảo cười tươi nói: “Yên tâm đi, lần này không mang theo chó.”
Lúc này Phùng Ngọc Lan mới thôi liếc, khi quay sang nhìn Hàn Triệt, sắc mặt đã dịu lại vài phần.
“Chào mừng chào mừng, tôi sẽ gọi cậu là Tiểu Hàn nhé.” Bà ấy nhìn vào hộp quà mà anh đang cầm: “Ôi, đến thì đến thôi, mang theo quà cáp làm gì.”
“Đó là điều nên làm.” Hàn Triệt khẽ gật đầu, giới thiệu với bà: “Bác gái, bên trong là một chiếc loa Bluetooth và một micro không dây, cháu nghe nói bác hát rất hay, cũng thích quay Douyin, sau này có thể dùng những thiết bị này để quay video.”
Phùng Ngọc Lan đầy vẻ ngạc nhiên nhận lấy, tấm tắc khen ngợi: “Cái này hay quá, tôi nhớ lão Lý có một bộ, làm tôi thèm muốn…”
Hàn Triệt cười nhẹ, nhìn vào trong nhà: “Đúng rồi, bác trai có ở nhà không ạ?”
“Ông ấy đi câu cá, sắp về rồi.” Phùng Ngọc Lan vui vẻ nói: “Vừa rồi còn gọi điện cho bác, nói câu được một con cá trắm cỏ, ít nhất mười cân. Bác đang định mài dao để trưa nay nấu món cá dưa chua cho mấy đứa ăn.”
“Bác trai có vẻ rất thích câu cá? Đúng lúc, nhà cháu có một cái cần câu, lâu rồi không dùng đến, nên mang sang cho bác ấy.” Hàn Triệt đưa cái cần câu dài cho Phùng Ngọc Lan.
Trịnh Hảo loáng thoáng thấy trên đó có chữ “nhập khẩu”, “sợi carbon” và vài chữ khác, nhất thời hết hồn.
Tối qua khi gọi điện, anh còn đang tìm hiểu sở thích của bố mẹ cô, lo lắng về quà tặng, hôm nay đã chuẩn bị đầy đủ, còn chính xác như đề bài.
Phùng Ngọc Lan cười không ngớt: “Ôi, cây cần câu tốt như vậy, lão Trịnh thấy chắc chắn sẽ mừng lắm cho xem… Cậu thanh niên này thật là, quà tặng đến tận tâm, không ngạc nhiên khi cậu có thể làm ông chủ lớn như vậy.”
Khen xong Hàn Triệt, bà còn không quên nói kháy con gái mình: “Học hỏi chút từ ông chủ của con đi, đừng mỗi lần đến đều như một tên cướp, không thì làm hỏng vườn rau của mẹ, lại còn hại gà của mẹ nữa.”
“Yên tâm đi, hôm nay con không ăn gà.” Trịnh Hảo từ phía sau ôm lấy Phùng Ngọc Lan, thân mật cọ mặt bà, làm nũng, “Làm cho con một nồi thịt vịt nhé.”
Phùng Ngọc Lan lập tức đổi sắc mặt: “Phắn!”
Trịnh Hảo ngay lập tức vui vẻ: “Tuân lệnh!”
Cô nắm lấy tay áo Hàn Triệt, thẳng tiến về phía chuồng gà ở góc tường.
Có lẽ đã ngửi thấy mùi sắp nghẻo, gà vịt kêu lên không ngớt, chạy trốn đông tây, cánh vỗ phành phạch, trong chốc lát, bụi và lông bay tứ tung.
“Chúng ta chọn con nào béo nhất.” Trịnh Hảo xoa tay, ánh mắt lấp lánh, trông như một con chồn đang định ăn trộm gà.
Hàn Triệt lén nhìn một cái về phía Phùng Ngọc Lan, bà ấy vừa mang đồ vào trong nhà, lại cầm chổi đi ra, ánh mắt nhìn Trịnh Hảo đầy sát khí.
Hàn Triệt nhỏ giọng khuyên Trịnh Hảo: “Hay là thôi đi, mẹ cô nuôi chúng cũng không dễ dàng gì.”
“Vậy nên phù sa không chảy vào ruộng ngoài.” Trịnh Hảo không rảnh để ý đến anh, ánh mắt dán chặt vào một con vịt lông xám co rúm ở góc tường, từ từ xắn tay áo lên, trong giây lát, tay cô bất ngờ vươn ra, nắm chặt cổ con vịt lông xám.
Hàn Triệt vội vàng lùi lại, nhưng vẫn bị đôi cánh vỗ loạn xạ quệt vào mặt đầy bụi.
Sau một hồi hỗn loạn, Trịnh Hảo cuối cùng cũng khống chế được con vịt lông xám. Cô cầm con vịt thoi thóp đi tìm Phùng Ngọc Lan, cười tươi nói: “Mẹ, sếp con thích ăn vịt xào khô lắm, nhớ cho nhiều ớt vào nhé.”
Phùng Ngọc Lan mặt mày khó chịu, cầm vịt vào bếp, Trịnh Hảo rửa mặt dưới vòi nước ở góc tường, rồi gọi Hàn Triệt vào nhà.
Hai hộp quà vẫn để trên bàn. Trịnh Hảo vuốt v3 cần câu sáng bóng, không thể rời tay, lại trách móc liếc Hàn Triệt một cái, “Anh muốn tặng quà, sao không bàn với tôi trước hả?”
“Bàn bạc rồi còn gì, cô bảo tôi mua bồn cầu.” Hàn Triệt nói với vẻ mặt vô tội, “Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể tự đoán.”
Trịnh Hảo có vẻ nghi ngờ: “Đoán chính xác như vậy mà còn biết mẹ tôi thích hát.”
Hàn Triệt cười, thừa nhận: “Tối qua tôi đã xem TikTok của cô, tìm thấy tài khoản của mẹ cô trong phần bình luận, vào xem thì toàn là video hát. Nên sáng nay tôi đã đến chợ điện tử, mua bộ thiết bị này.”
Quy trình này nghe có vẻ quen thuộc.
Trịnh Hảo đột nhiên nhớ ra, trước đây cô cũng đã dùng cách này để tìm ra những kẻ chửi bới trên mạng, không ngờ lại bị anh học lỏm.
“Được đấy, thật không hổ danh là người có tố chất làm ông chủ, khả năng học hỏi rất mạnh.”
Hàn Triệt giả vờ khiêm tốn: “Không có gì, là thầy dạy chất lượng.”
“Ê, tôi có chuyện muốn bàn với anh.” Trịnh Hảo ôm cần câu vào lòng, liếc nhìn ra ngoài cửa với vẻ lo lắng, hạ giọng nói: “Bố tôi có một cái cần câu, dùng cũng khá tốt… cái này cho tôi đi, dù sao ông ấy cũng không biết, hehe.”
Hàn Triệt thật sự mở mang tầm mắt.
Trên đời này sao lại có người mặt dày như vậy.
“Cô cũng có, ở trong cốp xe.”
Trịnh Hảo mắt sáng lên, lập tức chạy ra ngoài.
Hàn Triệt vội vàng gọi cô lại: “Về nhà rồi hãy xem!”
Trịnh Hảo đột ngột dừng bước, nhìn anh với vẻ không hiểu: “Tại sao vậy?”
Hàn Triệt bất đắc dĩ thở dài.
“Cái của cô tốt hơn cái này, tôi sợ bố cô nhìn thấy sẽ ghen tị.”