Cửa nhà tắm bị đá một cái mở toang, Phùng Ngọc Lan tức giận xông vào, kéo tai lôi Trịnh Hảo ra ngoài sân. Bà chỉ vào một luống rau bị đào sạch sẽ, gào lên: “Có phải chuyện tốt mà mày làm ra không?”
Trịnh Hảo nghiêng đầu kêu to: “Liên quan gì đến con chứ, là ông chủ của con đó, anh ấy nói nhà anh ấy cứ thế mà đào rau hẹ… Mẹ buông ra! Nếu không buông con sẽ cắn người đó!”
Hàn Triệt vừa từ bếp rửa tay đi ra: ……
Một cái nồi to uỳnh từ trên trời rơi xuống.
Trịnh Hảo quay đầu, cố gắng ra hiệu cho anh.
“……” Hàn Triệt chỉ biết nuốt giận, chủ động nhận lỗi: “Xin lỗi bác gái, là cháu làm. Cháu nghe nói tối nay ăn sủi cảo, muốn đến giúp một tay… Trùng hợp là cháu rất thích ăn sủi cảo nhân rau hẹ, nên đã nhổ hết rau hẹ trong vườn.”
Phùng Ngọc Lan nghẹn lại, nhìn vẻ mặt chân thành của Hàn Triệt, tự dưng lại nói lắp: “Ờ, Tiểu Hàn à… Ờ, thực ra cũng không có gì to tát, cậu làm việc mệt rồi, nghỉ ngơi đi.”
Khi bà quay sang nhìn Trịnh Hảo, lại là vẻ mặt hung dữ: “Con nhỏ này, đi theo mẹ vào bếp!”
Có khách, Phùng Ngọc Lan không thể nổi giận, kéo tai Trịnh Hảo bước nhanh vào bếp. Bà cầm dao chặt vài cái, chặt đứt từng bó rau hẹ, một tay vung lên quét hết vào giỏ.
“Trồng lại đi.” Phùng Ngọc Lan ném giỏ vào lòng Trịnh Hảo.
Trịnh Hảo sửng sốt: “Hả?”
“Hả cái gì.” Phùng Ngọc Lan nói với vẻ hung dữ: “Nhanh lên!”
Buổi chiều nắng càng gắt, Trịnh Hảo và Hàn Triệt đội mũ rộng vành, ngồi xổm trong vườn rau, nhét từng bó rau hẹ vào lại hố.
“Như vậy có sống được không?” Hàn Triệt thấy không yên tâm.
“Cứ kệ đi, chết cũng tốt.” Trịnh Hảo lộ ra nụ cười độc ác: “Một trong những ước mơ của tôi là tất cả rau hẹ trên thế giới đều chết hết!”
Hàn Triệt: “……”
Tôi khuyên cô đừng nhảy nhót trên ngòi nổ của mẹ cô nữa, một khi phát nổ, không chết thì cũng bị thương.
Trịnh Hảo trồng rau hẹ thấy chán, tay cầm cái xẻng nhỏ nhìn đông nhìn tây trong vườn rau.
Hai hàng cà tím bên trái phát triển rất tốt, bên phải là bắp cải nhỏ vừa mới nhú lên từ đất, phía sau còn một hàng cà chua treo vài quả xanh mướt.
Trịnh Hảo hái một quả cà chua xanh, lau bụi bằng áo rồi đưa đến bên miệng Hàn Triệt: “Thử xem.”
Hàn Triệt nghi ngờ nhìn cô: “Quả này còn chưa chín mà.”
“Cà chua này nó thế, mẹ tôi năm nay mới trồng giống mới, gọi là…” Trịnh Hảo suy nghĩ rồi nói: “Giống cà chua bích ngọc của Úc, siêu thị bán mười mấy tệ một cân đấy.”
Cái tên này nghe có vẻ lừa đảo, Hàn Triệt cảm thấy không yên tâm chút nào.
“Sao cô không ăn?”
“Ăn thì ăn.” Trịnh Hảo nhét quả cà chua vào miệng, cắn một miếng rồi nhai ngấu nghiến: “Ăn vào giống như dưa chuột, rất tươi mát, anh không tin thì thử coi.”
Cắn được nửa miếng cà chua, cô lại đưa đến bên miệng Hàn Triệt.
Hàn Triệt nửa tin nửa ngờ.
Anh nhíu mày quan sát Trịnh Hảo, thấy cô tỏ ra bình tĩnh, nét mặt không có sự khác thường thì mới yên tâm, anh tiến gần tới tay cô rồi nhẹ nhàng cắn một miếng.
Chỉ trong chốc lát, một dòng nước mát lạnh phun ra trong miệng, vỏ cà chua còn khá giòn. Hàn Triệt nhai vài cái, trong miệng vừa chua vừa chát, còn có chút vị tanh nhẹ.
“Ah phh—”
Anh phun ra ngay lập tức, vị chua chát vẫn tràn ngập trong họng, thậm chí cả gốc lưỡi cũng bắt đầu tê dại.
Quay đầu tìm Trịnh Hảo để phản đối, nhưng phát hiện mặt cô đã nhăn lại thành một đống, mỗi nếp nhăn trên mặt đều đang kịch liệt tố cáo quả cà chua này chua chát như thế nào.
Hàn Triệt vội vàng vỗ lưng cô: “Nhanh nôn ra, cà chua chưa chín không thể ăn.”
Bây giờ muốn trêu chọc anh càng ngày càng khó, không chỉ cần diễn xuất tốt mà còn phải tự mình mạo hiểm.
“……” Hàn Triệt nói lời thấm thía, “Tổn thương kẻ địch tám trăm, tự tổn thất một ngàn, cần gì phải khổ như vậy.”
Trịnh Hảo: “……”
*
Sau khi trồng xong rau hẹ, hai người lại bị sai đi hỗ trợ ở ao cá nhỏ do Trịnh Thanh Tùng thuê.
Ao cá nằm bên ngoài làng, cạnh cánh đồng nước, diện tích ước chừng chỉ nửa mẫu. Vài ngày trước, Trịnh Thanh Tùng đã thuê một máy bơm nước, khi ao gần cạn, bất ngờ phát hiện trong bùn có rất nhiều lươn. Vì vậy, ông đã để dành lại, chờ Trịnh Hảo về cùng bắt.
Ba người xắn quần xắn áo, buộc chặt dây mũ rơm, mỗi người chiếm một khu vực, bên chân còn để một cái xô nhỏ.
Hàn Triệt cúi người, hai tay thọc vào bùn, chờ lệnh của Trịnh Hảo: “Một, hai, ba, bắt đầu!”
Hàn Triệt mò mẫm trong bùn, rất nhanh cảm thấy có thứ gì đó đang lướt qua. Hai tay bất ngờ vươn ra, nắm chặt đuôi lươn, nhưng lươn thì trơn tuồn tuột, vừa lắc mình vừa quẫy đuôi, dễ dàng tuột khỏi đầu ngón tay.
Bắt liên tiếp vài lần đều thất bại, Hàn Triệt bắt đầu bực bội, đứng dậy lau mồ hôi trên trán.
Cách đó vài bước, Trịnh Hảo tay trái tay phải nhanh nhẹn, mỗi lần ra tay, ít thì một con, nhiều thì ba bốn con, không ngừng ném vào xô.
Hàn Triệt thò đầu nhìn qua, bên trong đã chất đầy gần nửa xô.
Anh khiêm tốn học hỏi: “Thưa thầy Trịnh, có bí quyết gì không?”
Trịnh Hảo vẫn khom lưng, mắt chăm chú nhìn vào bùn, không ngẩng đầu lên nói: “Bí quyết là, nhanh, chuẩn, ác!”
Hàn Triệt vội ghi lại, nhưng lại cảm thấy ba từ này quá chung chung, không có ý nghĩa hướng dẫn: “Có thể nói cụ thể hơn không?”
Trịnh Hảo thẳng người dậy, vô lưng và giải thích: “Nhanh tức là tốc độ tay phải nhanh, không thể từ từ theo sau lươn, phải tấn công bất ngờ.”
“Chuẩn tức là không được nắm thân lươn, phải dùng hai móng tay, kẹp chặt đầu lươn.”
“Ác tức là không được mềm lòng, đừng để nó vùng vẫy mà buông tay.”
Hàn Triệt gật đầu lia lịa, quả thật nghề khác nhau như núi cách biển.
Anh lẩm nhẩm ba chữ khẩu quyết, kế đó cúi người, hai tay trở lại chiến trường.
Chẳng bao lâu, anh cảm thấy có thứ gì đó lướt qua tay mình rất nhanh.
Bàn tay phải đột ngột vươn ra, móng tay nhanh chóng cuộn vào, kẹp chặt đầu thứ đó.
“Ha ha, bắt được rồi!” Hàn Triệt giơ tay lên cao, phấn khích nhìn con lươn đang quằn quại giữa các ngón tay, trong lòng dâng lên một cảm giác bi3n thái.
Ha, nhỏ yêu tinh này, lát nữa sẽ chiên mi trong chảo dầu.
Trịnh Hảo nghe tin vui, vội vàng lội qua bùn, cười tươi nói: “Không tệ đâu, tiến bộ nhanh quá—”
Giọng nói đột ngột ngừng lại khi nhìn rõ thứ trong tay anh, cô bỗng mở to đồng tử, sắc mặt thay đổi và la lên: “Đây là đỉa!”
Hàn Triệt đầu óc như nổ tung, tay đột ngột vung mạnh, quăng cái thứ trơn tuồn tuột đó đi xa.
Trịnh Hảo nhanh chóng đi đến bên cạnh anh, kiểm tra tay anh: “Anh không bị cắn chứ?”
“Không biết nữa…” Hàn Triệt vẫn còn hoảng sợ, được cô nhắc nhở, anh mới cảm nhận được nỗi sợ hãi ập đến.
Anh vội vàng cúi đầu, kiểm tra cơ thể mình — cả hai cánh tay đều sạch sẽ, không thấy vết máu, chân cũng ổn, chỉ dính một ít bùn, không có vết máu, cũng không có cảm giác đau đớn.
Chờ đã, anh vốn dĩ đã không cảm thấy đau mà!
Một khi nghĩ đến việc trên người có thể có một vết thương chảy máu, máu đang tuôn ra, Hàn Triệt lập tức cảm thấy chóng mặt, chân mềm nhũn, vội vàng chống tay vào vai Trịnh Hảo, mới không ngã xuống.
Nhìn thấy khuôn mặt trắng bệch của anh, Trịnh Hảo kinh hãi: “Anh sao vậy, không phải là mất máu quá nhiều chứ?”
“Tôi hơi chóng mặt, nhanh, nhanh đỡ tôi lên bờ…” Hàn Triệt nói một cách yếu ớt.
Trịnh Hảo tay vung lên không trung, làm bắn đầy bùn lên mặt anh.
“Lừa anh đó!” Trịnh Hảo cười ha hả, khóe miệng ngoác đến tận mang tai: “Đó chỉ là lươn thôi! Sao mà anh dễ bị dọa thế, hahaha, làm tôi cười chết mất!”
Hàn Triệt: “………………”
Đã ba lần rồi! Hôm nay anh đã bị trêu ba lần rồi!
Nhỏ này thật sự bị điên mà.
Hàn Triệt thầm thề, nếu anh còn tin cô thì sẽ làm chó!
*
Chiều tà, họ xách theo những chiếc xô nhỏ trở về, trên con đường quê hương in bóng ba cái bóng dài nghiêng. Hai bên ruộng nước gợn sóng ánh vàng lấp lánh.
Về đến sân, sủi cảo đã tỏa mùi hương.
Trịnh Hảo vừa rửa chân trong sân vừa lẩm bẩm: “Điều phiền phức nhất của mẹ tôi là, bà ấy thích ăn gì thì cứ làm cho tôi ăn, hoàn toàn không quan t@m đến cảm giác của tôi. Aizz—” Cô quay đầu hỏi Hàn Triệt: “Anh có ghét nhất món ăn nào không?”
Hàn Triệt nghĩ ngợi rồi đáp: “Mẹ tôi không cho phép tôi kén ăn, lâu dần, tôi cũng không dám ghét món gì.”
“À.” Trịnh Hảo nhìn anh với ánh mắt đồng cảm: “Vậy anh có thích nhất món ăn nào không?”
“Không dám ghét món gì, cũng không dám thích món gì.” Hàn Triệt cụp mắt, che giấu nỗi chua xót trong đáy mắt, cúi người dùng ống nước rửa chân.
Trong tiếng nước chảy ồn ào, Trịnh Hảo nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh: “Yêu và ghét là hai điều gắn liền với nhau, những người lâu ngày kìm nén sự ghét bỏ cũng sẽ kìm nén cả tình yêu.”
Trịnh Hảo đưa tay ra vỗ mạnh vào lưng anh, để lại một dấu tay ướt sũng.
“Vì vậy, chúng ta phải dũng cảm nói không với những thứ mình ghét!”
Hàn Triệt bị cô đánh cho choáng váng, anh chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn ánh sáng hưng phấn trong mắt cô, bỗng dưng có một cảm giác không lành thoáng qua.
“Thế nên…”
“Chúng ta cùng nhịn ăn nhé! Nhịn ăn ba ngày ba đêm, để mẹ tôi khóc lóc, ân hận không kịp!”
Hàn Triệt mặt không biểu cảm: “Hahaha.”
Dựa vào bài học đau thương hôm nay của anh, chắc chắn đây lại là một cái bẫy lớn mà cô đào. Nhịn ăn ba ngày ba đêm, nếu Trịnh Lừa Bịp có thể kiên trì một đêm, anh sẽ quỳ xuống kêu cha.
Sủi cảo nóng hổi đã được dọn lên bàn, Trịnh Hảo cầm đũa với vẻ miễn cưỡng. Cô lật đi lật lại vỏ bánh, than thở: “Mẹ ơi, khi mẹ già, con sẽ nấu giá đỗ cho mẹ ba bữa một ngày.”
Bà Phùng Ngọc Lan ghét nhất món giá đỗ. Theo lời mẹ cô kể, hồi học trung học ở ký túc xá, bữa nào ở căng tin cũng có giá đỗ luộc, khiến bà ăn đến nôn mửa. Bây giờ chỉ cần ngửi thấy mùi này là bà đã thấy buồn nôn.
“Tiểu Hảo à.” Trịnh Thanh Tùng nói một cách nghiêm túc: “Thông báo trước cho con biết, món mà bố ghét nhất là đùi gà nướng, chân giò hầm, tôm xào dầu. Tất nhiên, cà ra cũng là kẻ thù của bố.”
Trịnh Hảo nhíu mắt, cười tươi nói: “Bố à, bố đối xử tốt với con như vậy, con chắc chắn sẽ hiếu thảo với bố. Yên tâm, những thứ này con sẽ không cho bố ăn đâu. Đợi khi bố già, bố sẽ cùng mẹ con ăn giá đỗ mỗi bữa, vừa bổ dưỡng vừa ngon miệng.”
Trịnh Thanh Tùng thở dài: “Thật là cô con gái tốt của tôi.”
Hàn Triệt cúi đầu ăn sủi cảo, nghe cuộc trò chuyện của gia đình này, cảm thấy vừa buồn cười vừa hâm mộ.
Anh chưa bao giờ dám nói chuyện như vậy với bố mẹ. Ở nhà anh, “hiếu thảo” là nguyên tắc cao nhất, là chiếc gông nặng nề trói buộc anh. Anh làm sai việc gì, nói sai điều gì, đều có thể chạm đến luật lệ này, dẫn đến việc bố mẹ nổi giận, gán cho anh cái mác “đứa con bất hiếu”.
Mặt ủ mày chau ăn xong sủi cảo, Trịnh Hảo ợ một cái thật dài, bị mùi rau hẹ trong miệng làm cho nước mắt chảy ròng ròng.
Thấy Hàn Triệt ăn sạch một bát lớn, cô hỏi: “Ngon không?”
“Ngon lắm, tay nghề của bác gái thật tuyệt.” Hàn Triệt nháy mắt với cô. Anh nói vậy, một phần là để chọc tức cô, một phần là để lấy lòng Phùng Ngọc Lan.
Quả nhiên, Phùng Ngọc Lan lập tức vui vẻ, lại chọc vào trán của Trịnh Hảo: “Con đấy, chính là con heo rừng không ăn được cám mịn, nên học hỏi thêm từ Tiểu Hàn đi, người ta có gu hơn con nhiều.”
Trịnh Hảo không phục mà lầm bầm: “Con là người, sao phải ăn cám.”
Nói xong, cô liếc Hàn Triệt một cái.
Xí, thật là không ưa nổi bộ mặt nịnh nọt này.
*
Ăn xong bữa tối, dọn dẹp xong bếp thì trời đã tối đen. Nơi những ngọn núi xa mờ, mặt trăng vẫn chưa xuất hiện, nhưng sao thì khá nhiều, ngày mai chắc lại là một ngày nắng đẹp.
Dưới mái hiên, một chiếc đèn lớn được bật lên chiếu sáng cả sân. Trịnh Hảo mang ra vài chiếc ghế, rồi đặt loa bluetooth do Hàn Triệt mua về ở giữa sân, kết nối với điện thoại, bắt đầu chọn bài hát.
Cô điều chỉnh xong micro không dây rồi đứng dậy, thể hiện phong thái của một người dẫn chương trình, nói với giọng điệu nhấn nhá: “Đến đây, đến đây, tôi sẽ hát một bài, để mọi người thêm phần hứng khởi.”
Trịnh Thanh Tùng ngồi bên cạnh Hàn Triệt, nghiêng đầu nói với anh: “Con gái bác, cái gì cũng tốt—”
Trịnh Hảo nghe thấy, lập tức cắt ngang: “Không được nói nhưng!”
Trịnh Thanh Tùng ho khan, đổi từ: “Chỉ là—”
Trịnh Hảo ngay lập tức phóng tới hai ánh mắt sắc lẹm.
“Ờ…” Trịnh Thanh Tùng cân nhắc từ ngữ, ngượng ngùng nói: “Chỉ tiếc là, di truyền khả năng hát của bác.”
“Thật sao?” Hàn Triệt tỏ ra khá tò mò.
Lần trước nghe cô hát, vẫn là trong buổi hợp ca của lễ hội âm nhạc, mọi người đều hát đến khản cổ, cũng không nghe ra hay dở.
Trịnh Thanh Tùng bĩu môi, ra hiệu cho Hàn Triệt chuẩn bị tâm lý.
Âm nhạc vang lên, Trịnh Hảo giơ micro lên, theo nhịp điệu vui tươi mà lắc hông, vai cũng lắc lư một cách tự nhiên.
“Đêm nay tôi dùng hết mọi cách, mới có được tên của em…”
Cô vừa cất tiếng hát, Hàn Triệt kìm lòng không đặng mà nhếch khóe miệng.
Khác với nụ cười ngượng ngùng trên mặt Trịnh Thanh Tùng, nụ cười của anh hoàn toàn xuất phát từ sự vui vẻ.
Giọng hát của cô giống như con người cô, thẳng thắn tự nhiên, không có kỹ thuật, chỉ toàn là cảm xúc. Giọng hát vui tươi, sôi nổi đi kèm với điệu nhảy đáng yêu của cô, thật sự ngọt ngào quá mức.
“Em là thiên thần được định sẵn gửi đến cho tôi, xoa dịu những hạt giống bất an trong tôi, để cuộc sống héo úa này nảy mầm những cành mới, tình yêu là bài thơ đẹp nhất…”
Khi hát đến câu này, Trịnh Hảo đã chớp mắt với Hàn Triệt.
Hàn Triết cảm thấy như mình bị chạm đến.
Anh cười không ngừng, muốn nhìn nhưng không dám nhìn cô, chỉ biết cúi đầu che giấu nụ cười, nghe Trịnh Thanh Tùng phán xét: “Người lớn từng này rồi, hát vẫn như một đứa trẻ, không hề thừa hưởng được tài năng của mẹ nó.”
“Cháu thấy nghe cũng hay mà.” Hàn Triệt thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Dù không chuyên nghiệp, nhưng rất có sức lan tỏa, giọng hát có thể làm người ta vui vẻ, cũng là một loại tài năng.”
“Đúng vậy.” Trịnh Thanh Tùng lộ vẻ tự mãn, khen con gái cũng là khen mình: “Con gái ta quả thật cái gì cũng tốt, không có khuyết điểm gì cả.”
Hàn Triệt cảm thấy như tim mình bị chạm vào.
Những lời này, anh chưa bao giờ nghe thấy từ cha mẹ mình suốt từ nhỏ đến lớn.
Họ luôn nói rằng con làm không đủ tốt. Con nhìn xem người này người nọ. Con có một bộ bài tốt mà chơi lại tệ hại. Con đã gần ba mươi tuổi rồi, vẫn chưa làm được gì…
Trong lòng Hàn Triệt dâng lên một nỗi chua xót.
Không biết ai đã nói, người hạnh phúc, cả đời được chữa lành bởi tuổi thơ; người bất hạnh, cả đời đều đang chữa lành cho tuổi thơ.
Anh nhìn về phía Trịnh Hảo đang hát và nhảy múa dưới ánh đèn, rồi quay sang nhìn bố mẹ cô – cả hai đều nở nụ cười rạng rỡ khi nhìn con gái, trong mắt họ không hề che giấu yêu thương.
Thật ghen tị. Cô ấy trông như không có gì, nhưng lại hạnh phúc vô vàn.
Còn anh, trông như có tất cả – công việc tốt, gia cảnh tốt, cuộc sống thuận buồm xuôi gió, một tương lai tươi sáng, nhưng tại sao anh lại cảm thấy mình mới là người không có gì?
“Darling, bước vào âm nhạc, say mê trong đêm như thế này…”
Trịnh Hảo như một ngôi sao lớn, đưa micro đến trước mặt bố mẹ: “Ai biết hát thì cùng hát nhé!”
Trịnh Thanh Tùng chỉ kịp nói một câu “Đi mà tìm mẹ con ấy” rồi ngại ngùng quay đi. Phùng Ngọc Lan chỉ nhớ được giai điệu của câu cuối, không nhớ lời, đành phải ậm ừ cho qua.
Micro được đưa đến trước mặt Hàn Triệt. Anh ngước mắt lên, ánh mắt chạm vào cô, cả hai đều nở nụ cười.
Hàn Triệt không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô.
Anh chỉ muốn khắc ghi khoảnh khắc này của cô trong lòng mình.
Anh cũng không phải là người không có gì. Ít nhất, anh có đêm lãng mạn này, ánh mắt hiểu nhau này và niềm yêu thương chân thành, mãnh liệt trong đôi mắt cô.
HẾT CHƯƠNG 50
Chia sẻ từ tác giả:
Chú thích:
1. “Người hạnh phúc, cả đời được chữa lành bởi tuổi thơ; người bất hạnh, cả đời đều đang chữa lành tuổi thơ.” Tôi đã tra cứu, câu này xuất phát từ nhà tâm lý học Adler, nếu có sai sót tôi sẽ chỉnh sửa lại.
Alfred W. Adler (7/2/1870 – 28/5/1937) là một bác sĩ, chuyên gia tâm thần học, người sáng lập trường phái tâm lý học cá nhân. Sự nhấn mạnh của ông về tầm quan trọng của những cảm giác bị kém cỏi – phức cảm tự ti – được công nhận là đã cô lập được một yếu tố đóng vai trò quan trọng trong sự phát triển nhân cách. Ông cộng tác với Sigmund Freud trong một thời gian nhưng về sau tách khỏi trường phái phân tâm học.
2. Lời bài hát trong văn bản, xuất phát từ bài “Neon Sweetheart” của ban nhạc Mosaic.