Kế Hoạch Du Lịch Ngày Xuân

Chương 63: HOÀNG HÔN



Thị thực WHV[81] của Úc cho phép vừa du lịch vừa làm việc trong thời hạn một năm. Hàn Triệt đã nghe về visa này từ rất sớm. Năm anh tốt nghiệp đại học, trong lớp có một bạn nam cũng đã xin được visa này, Hàn Triệt thỉnh thoảng thấy cậu ta đăng trên WeChat. Dưới ánh mặt trời là một gương mặt rám nắng với nụ cười rực rỡ, phía sau là vườn cam mênh mông vô tận.

[81]WHV là viết tắt của cụm từ Working Holiday Visa (Thị thực lao động kết hợp kỳ nghỉ) là giấy phép cư trú cho phép khách du lịch đảm nhận việc làm tại quốc gia cấp thị thực để bổ sung vào quỹ đi lại của họ. Working Holiday Visa là dạng visa cho phép bạn làm việc khi du lịch tại Úc. Dạng visa này thông thường được cấp với thời hạn 12 tháng, dưới dạng chương trình trao đổi văn hóa giữa Úc và nhiều quốc gia với mục đích thúc đẩy sự đa dạng và hiểu biết về văn hóa.Nhưng biết không có nghĩa là hiểu. Hàn Triệt không thể hiểu tại sao lại phải lãng phí một năm quý giá trong độ tuổi đẹp nhất để trải nghiệm một giai đoạn không mang lại bất kỳ lợi ích nào cho công việc sau này.

Nhưng khi gặp Trịnh Hảo, suy nghĩ này lại lung lay.

Hóa ra, thật sự có người có thể thoát ra khỏi con đường tốt nghiệp, làm việc, kết hôn, sinh con nhàm chán để chạy về với cánh đồng bát ngát của riêng mình.

Tự do như gió, nhẹ nhàng như mây.

Thậm chí khi nghe Trịnh Hảo nói về điều này, trong đầu anh thoáng hiện lên một ý nghĩ – visa này thật sự là dành riêng cho cô.

Cô có tính cách rất vui vẻ, ngay cả khi đến một đất nước xa lạ cũng chắc chắn sẽ là một người hòa đồng, có thể kết bạn với nhiều người mới.

Cô có nhiều kinh nghiệm làm việc lại chịu khó, việc tìm một công việc bán thời gian để tự nuôi sống bản thân không phải là vấn đề. 

Quan trọng hơn, ngoài giờ làm việc, cô còn có thể đi du lịch khắp nơi, điều này không phải là hoàn toàn đáp ứng mọi kỳ vọng của cô về cuộc sống sao? 

Nhưng, hiểu không có nghĩa là chấp nhận.

Hàn Triệt dựa vào lan can, nhìn những đám mây tụ lại rồi tan ra ở chân trời, im lặng không nói gì.

Họ quen biết nhau chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi. Anh khó khăn lắm mới xác định được tình cảm của mình, dũng cảm muốn bước thêm một bước thì cô lại sắp rời đi.

Suốt một năm có quá nhiều biến số, có thể cô sẽ gặp một chàng trai Úc nhiệt tình, có thể sẽ tìm được một công việc ổn định, có được visa dài hạn. Có thể sau khi kết thúc hành trình này cô vẫn chưa thỏa mãn, ngay lập tức bắt đầu một chặng đường tiếp theo…

Hồi lâu sau, Hàn Triệt quay mặt nhìn về phía Trịnh Hảo.

“Em có quay lại không?”

“Tôi cũng không chắc.” Trịnh Hảo cúi mắt, tránh ánh nhìn từ anh, thành thật trả lời: “Như tôi đã nói lúc trên xe, tôi muốn lái xe RV đi khắp nơi.” Cô dừng lại, cười tự giễu: “Tôi cũng biết suy nghĩ này rất ngây thơ, nhưng tôi muốn thử, đợi một năm nữa rồi quyết định xem có tiếp tục cuộc sống này hay không.”

Ánh mắt Hàn Triệt thoáng chốc ảm đạm, yết hầu nhẹ nhàng chuyển động, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.

Thế này cũng tốt.

Lời tỏ tình chưa kịp thốt ra, đoạn tình cảm ấp ủ trong lòng đã lâu, giấc mơ đẹp vừa mới bắt đầu đã bị đánh thức.

Hàn Triệt nở một nụ cười chua chát nơi khóe môi, hàng mi khẽ rủ xuống che giấu sự cô đơn thoáng qua trong mắt.

Trên núi dần dần xuất hiện sương mù, gió thổi khiến cơ thể lạnh buốt, Hàn Triệt bỗng quay người, bước nhanh trở về.

Chưa đi được vài bước, lại không kìm được quay đầu nhìn lại.

Trịnh Hảo vẫn đứng nguyên tại chỗ nắm chặt lan can, đôi chân cứng đờ không nhúc nhích.

Hàn Triệt thầm thở dài, rồi quay lại đi về phía sau.  

Chỉ có chút can đảm này mà còn không biết ngại nói muốn lang bạt khắp nơi.  

Anh nắm tay Trịnh Hảo, siết chặt trong lòng bàn tay nhẹ nhàng kéo vào lòng.  Trịnh Hảo lúc này mới dám bước, nhón chân cẩn thận đặt xuống.  

Hai người nắm tay nhau, một trước một sau đi trên con đường kính treo lơ lửng. Sương mù bao phủ, theo gió tụ lại rồi tan đi giữa những ngọn núi mờ ảo trong sương, họ như đang đi trong đám mây.  

Xuống khỏi con đường kính, Trịnh Hảo thở phào một hơi, trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng hạ xuống, đôi chân cuối cùng cũng tìm lại được cảm giác.  

Bàn tay nắm chặt đã buông lỏng.  

Gió núi lướt qua, hơi ấm ẩm ướt trên mu bàn tay nhanh chóng bốc hơi.

Hàn Triệt không nhìn cô, tự mình đi lên bậc thang.

Cả đoạn đường hai người im lặng không nói gì.

Chỉ thỉnh thoảng gặp dốc đứng hoặc hố sâu, anh mới quay lại liếc nhìn Trịnh Hảo, lẳng lặng đưa tay ra.

Nắm tay nhau vượt qua con đường khó đi nhất, vừa đến đất bằng lại lập tức buông tay.

Như một hình ảnh thu nhỏ của ba tháng qua của họ.

Trịnh Hảo nhìn bóng lưng của Hàn Triệt, trong lòng cảm thấy nặng nề khó chịu.

Cô biết mình quá bướng bỉnh, không bàn bạc với ai, đã tự ý mua vé máy bay đi Melbourne[82], thời gian lại gấp gáp như vậy.

[82]Melbourne là một thành phố cảng nằm ở khu vực đông nam của Úc. Đây là thủ phủ và thành phố lớn nhất bang Victoria, và là thành phố lớn thứ hai ở Úc.Người khác thì vẫn ổn, họ đã sớm biết cô đã xin được visa whv, việc rời đi chỉ là sớm muộn, vì vậy mặc dù không nỡ, nhưng họ đã nhanh chóng chấp nhận thực tế này.

Ngoại trừ Hàn Triệt.

Cô không biết phải mở lời với anh như thế nào, thậm chí đã nghĩ đến việc lén lút rời đi, đợi đến khi đặt chân đến đất nước xa lạ, rồi ra vẻ thoải mái thông báo cho anh: “À đúng rồi, tôi có việc đi xa, hẹn gặp lại vào một năm sau.”

Nhưng lương tâm còn sót lại đã khiến cô từ bỏ ý nghĩ tàn nhẫn đó.

Sau khi cân nhắc rất lâu, lại rào trước thật nhiều, rốt cuộc cô cũng giả vờ thoải mái mở lời, một trái tim không còn lo lắng nhưng lại rơi vào nỗi áy náy vô tận.

Cuối cùng vẫn làm tổn thương anh.

Mặt trời dần nghiêng về phía tây, họ cuối cùng cũng đến khu cắm trại trên đỉnh núi.

Cả một chặng đường vất vả không dừng bước lại bị nỗi lòng nặng trĩu đè nén, cả hai đều mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần.

Họ đã thuê lều, đệm hơi và túi ngủ tại văn phòng quản lý. Cùng với đó là bếp, dụng cụ ăn uống và bàn ghế, chọn xong vị trí thì bắt đầu dựng trại.

Hai cái lều nhỏ nhanh chóng được dựng lên, Trịnh Hảo dùng bếp lửa đun nước, khi nước trong nồi nhỏ sôi lên, cô xé hai gói mì ăn liền cho vào. 

Hai người ngồi đối diện nhau, lặng lẽ nhìn những vắt mì từ từ mềm và tách ra trong nước dùng sôi trào, hơi nóng bốc lên, mùi thơm cũng theo đó lan tỏa. 

Trịnh Hảo dùng đũa gắp nửa bát mì, vừa định đưa cho Hàn Triệt, thì ngẩng đầu lên lại phát hiện anh đang chăm chú nhìn mình. 

“Có chuyện gì vậy?” Trịnh Hảo ngơ ngác hỏi. 

“Nhìn kìa.” Hàn Triết chỉ về phía sau cô.

Trịnh Hảo mơ màng quay đầu lại, mặt trời khổng lồ đang từ từ lặn xuống giữa những ngọn núi, ánh sáng còn sót lại trải khắp rừng núi, đàn quạ bay lượn, mây chiều rực rỡ nhuộm một màu cam đỏ.  

“Đẹp thật.” Trịnh Hảo lẩm bẩm. Đọc Full Tại Truyenfull.vision

Hoàng hôn ở thành phố luôn bị các tòa nhà che chắn, giống như một bức tranh bị cắt thành vô số mảnh. Cô chỉ có thể từ trong những hình khối hình học, bắt gặp vài mảnh hoàng hôn vỡ vụn nhưng đẹp đẽ.

“Đợi khi cô đến Úc…” Hàn Triệt nói được nửa câu rồi dừng lại, im lặng một lúc mới nói tiếp: “Đừng quên ngắm hoàng hôn.”  

Trịnh Hảo quay lại nhìn anh, ánh mắt run khẽ.  

Cuối cùng anh cũng sẵn lòng chấp nhận sự thật rằng cô sẽ rời đi.  

“Ừ, tôi sẽ chụp thật nhiều ảnh cho anh xem.” Trịnh Hảo cười nhẹ đưa bát trong tay cho anh, đồng thời tắt lửa trên bếp.

Hàn Triệt gượng cười, cầm đũa lên gắp mì trong bát. “Chụp cho tôi làm gì, chỉ cần em cảm thấy vui là được.” 

“Tôi hy vọng anh cũng vui.” Trịnh Hảo nhìn anh, nghiêm túc nói: “Nếu một ngày nào đó, anh cũng đứng trên bờ vực của cuộc đời, hy vọng anh có thể nhớ đến tôi, và những cảnh đẹp mà tôi đã dẫn anh đi xem, có thể anh sẽ chợt nhận ra thế giới này rất rộng lớn, cũng rất đẹp, xứng đáng để anh sống lâu hơn một chút.” 

Trong lòng Hàn Triệt thoáng đau nhói, bàn tay cầm đũa gắp mì khựng lại giữa không trung. 

Anh từ từ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt của cô. 

Bóng tối bao trùm, bầu trời xanh đậm điểm xuyết vài ngôi sao, núi rừng im lìm, rừng cây tĩnh mịch, bên tai chỉ có tiếng gió thổi qua lều phát ra những âm thanh vang vọng. 

Trong khoảnh khắc mơ hồ, Hàn Triệt lại nhớ đến người bạn đó.

Nếu như trước khi cậu ấy qua đời, có ai đó nói với người bạn đó những lời này, có lẽ cậu ấy đã không tuyệt vọng như vậy, nhảy xuống một cách quyết đoán như thế.

Đáng tiếc, không phải ai cũng có thể gặp được người như Trịnh Hảo của anh.

“Cảm ơn…” Vừa nói hai chữ, mũi đã bắt đầu cay cay, Hàn Triệt bỗng cúi đầu gắp bừa những sợi mì đã nguội trong bát.

Trịnh Hảo lại múc cho anh một muỗng canh nóng.

Nước dùng thơm cay hòa cùng với chất lỏng mặn đắng trôi xuống cổ, Hàn Triệt cảm thấy toàn thân ấm áp phần nào.

Giống như Trịnh Hảo ngửi thấy mùi gà quay trong nhà vệ sinh, Hàn Triệt nghĩ có lẽ vào một khoảnh khắc nào đó trong tương lai, mùi vị của món mì ăn liền này cũng sẽ kéo anh trở lại từ bên bờ vực thẳm.

Đêm xuống, nhiệt độ trên đỉnh núi rất thấp, giữa khu cắm trại bùng lên ngọn lửa trại.

Tối nay, số người cắm trại không nhiều, chỉ có bảy tám cái lều, tổng cộng chỉ khoảng mười người. Mọi người ngồi quây quần bên đống lửa trò chuyện, chơi trò chơi, giết thời gian nhàm chán khi không thể sử dụng điện thoại.

Hàn Triệt cảm thấy buồn bã, còn Trịnh Hảo cũng nô đùa mà tâm trí không ở đây, cả buổi tối đều im lặng không giống như cô ngày thường. Chưa đến chín giờ, hai người đã đi vào nhà vệ sinh rửa mặt qua loa, rồi mỗi người chui vào lều của mình.

Trịnh Hảo cuộn mình trong túi ngủ, mãi không thể vào giấc ngủ. Nghe tiếng cười nói bên ngoài dần thưa thớt, cuối cùng hoàn toàn im lặng. Cô trở mình bật điện thoại lên xem, mới chỉ mười giờ.

Tín hiệu trên đỉnh núi rất yếu, làm mới một ứng dụng cũng phải chờ lâu. Cô thở dài, bất lực tắt điện thoại.

Cuộc sống về đêm ở thành phố mới chỉ bắt đầu, nhưng đêm dài trong rừng lại thật gian khó.

Ngọn lửa bên ngoài dần yếu đi, ánh lửa trên lều chập chờn. Trịnh Hảo nhắm mắt lại. Không lâu sau, cô láng máng nghe thấy tiếng xào xạc, mở mắt ra thì thấy một bóng đen dài nghiêng trên lều.

Tim cô đập mạnh, vừa định bật ra tiếng hét khỏi cổ họng thì nghe thấy tiếng gọi của Hàn Triệt bên ngoài: “Trịnh Hảo?”

Âm thanh rất nhẹ, mang theo vài phần thăm dò.

Trịnh Hảo thở phào nhẹ nhõm, lại thầm mắng một câu. Cô từ trong túi ngủ bò ra, kéo mở rèm cửa lều.

Hàn Triệt đang đứng bên ngoài lều, ánh sáng ấm áp từ đống lửa bập bùng bao quanh anh. Hình dáng của anh có chút kỳ lạ, Trịnh Hảo nhìn kỹ thì thấy anh đang ôm một thứ gì đó phồng lên.

“Làm gì đây?” Trịnh Hảo bỗng cảm thấy căng thẳng.

Hàn Triệt cúi người xuống, đôi mắt đen láy sâu thẳm dán chặt vào cô. Một lúc lâu sau, anh mới nhẹ nhàng mở miệng: “Tôi có thể ngủ với em không?”

“Cái gì?” Trịnh Hảo đờ đẫn, nghi ngờ mình hiểu sai: “Anh muốn ngủ bên ngoài hay bên trong?”

Hàn Triệt chỉ vào bên trong lều, nói rõ ràng: “Tôi muốn ôm em ngủ.”

Trịnh Hảo bỗng chốc sững sờ không thở nổi, tim lại bắt đầu đập loạn, gò má nóng bừng như sốt.

Những lời lẽ lưu manh như vậy, sao anh có thể nói một cách thản nhiên và tự nhiên đến thế? 

Trịnh Hảo lại bắt đầu tự nghi ngờ, có phải anh quá ngây thơ, hay cô quá thô t ục. Câu nói “ôm em ngủ” của anh có lẽ chỉ “đơn thuần” giống như đứa trẻ ôm gấu bông ngủ say, chứ không phải là kiểu ngủ “đen tối” mà cô tưởng tượng sẽ lăn lộn thành một đống. 

“Cc, cái, cái này…” Trịnh Hảo nhất thời không nói nên lời. 

“Em yên tâm, tôi sẽ không chạm vào em.” Hàn Triệt tiến một bước nhỏ rồi ngồi xuống. Trịnh Hảo lúc này mới nhìn rõ, anh đang ôm một cái túi ngủ.

Cô ngại ngùng hỏi: “Tại sao vậy?”

“Tôi sợ em sẽ không còn ở đây.” Giọng điệu của Hàn Triệt mang theo vài phần cầu khẩn.

Trong rừng sâu núi thẳm này, cô có thể chạy đi đâu? Trịnh Hảo nhất thời không phân biệt được, anh đang làm nũng hay thật sự sợ hãi.

Cô im lặng rất lâu.

Hàn Triệt vẫn ngồi xổm ở cửa lều, ngồi yên như một viên đá cứng đầu, lặng lẽ chờ đợi mệnh lệnh của cô.

Trịnh Hảo chầm chậm ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh rồi mở rộng vòng tay về phía anh.

“Vào đây đi.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com