Từ núi Vân Vũ trở về, Trịnh Hảo đang dọn dẹp hành lý trong phòng, hai người hiếu kỳ ngửi thấy mùi liền đến gần.
Trong sự vây quanh và chặn đường của họ, Trịnh Hảo chỉ có thể tránh nói vào vấn đề chính, kể lại qua loa về trải nghiệm trong hai ngày một đêm vừa qua.
“Chỉ có vậy thôi à?” Cốc Tiểu Vũ nghe xong thì thất vọng tràn trề, thậm chí còn có chút hận không thể rèn sắt thành thép.
Đã ngủ chung một chỗ mà vẫn không có tiến triển gì, chẳng lẽ phải để cô ấy tự mình ra tay, chỉ bảo từng chút một sao? Ôm ấp, làm lớn chuyện lên chứ!
Aizz! Thật lãng phí một cơ hội tốt như vậy.
“Thế còn chưa đủ?” Đồng Mộng lộ vẻ không hài lòng, có quan điểm trái ngược với cô ấy, “Chỉ còn thiếu một lớp giấy ngăn cách, mà vẫn chưa đâm thủng để xác lập mối quan hệ, anh ta chắc không muốn chịu trách nhiệm chứ gì?”
Trịnh Hảo im lặng liếc họ một cái, ôm một đống quần áo bẩn ném vào máy giặt.
Cô nhắc nhở: “Hai người có quên không, tôi có chuyến bay vào thứ Bảy. Bây giờ xác lập mối quan hệ, chẳng phải là tự tìm rắc rối cho nhau sao?”
Yêu xa thật khó, trong một năm này sẽ xảy ra điều gì, ai cũng không thể nói chắc. Cô không thích dùng lời hứa để ràng buộc người khác, cũng không muốn để bản thân hao mòn vì lo được lo mất.
Ba người đều im lặng.
Trịnh Đại Tiền vẫy đuôi đi tới, cái đầu to sáp lại gần tay Trịnh Hảo.
“Vậy hai người….” Cốc Tiểu Vũ thở dài: “Sau này sẽ như thế nào đây?”
Trịnh Hảo ngồi bên giường, lơ đãng xoa đầu Trịnh Đại Tiền, nói một cách thản nhiên: “Thì cứ để tùy duyên, đến đâu hay đến đó.”
Cốc Tiểu Vũ cảm thấy rất tiếc nuối, lại có phần không hiểu: “Tôi luôn nghĩ, bà là người thích thì sẽ tiến tới. Nếu bà yêu, chắc chắn sẽ là người chủ động hơn, sao giờ lại trở nên tiêu cực như vậy? Chẳng lẽ bà không thích anh ấy? Không thể nào, radar tình yêu của tôi chưa bao giờ sai.”
Trịnh Hảo cúi đầu chải lông cho chó, không nói gì.
Thích là một chuyện, yêu lại là chuyện khác. Giữa cô và Hàn Triệt có một khoảng cách lớn, cô không thể làm ngơ. Điều này không thể chỉ dựa vào sự chủ động, nhiệt tình, bất chấp tất cả để vượt qua.
Chỉ có thể chờ anh chủ động tiến tới với cô.
Nhưng anh không phải là gã khờ.
Một cuộc bỏ trốn đầy lãng mạn chỉ thuộc về cuối tuần, khi kim đồng hồ chỉ đến mười hai giờ, thực tại nặng nề lại ập đến.
Hơn nữa, ngoài tình yêu, họ còn có một cuộc đời rộng lớn hơn.
“Đừng nói về chuyện này nữa.” Trịnh Hảo thu hồi suy nghĩ, ngẩng đầu mỉm cười với hai người: “Thứ Sáu có rảnh không? Tôi đãi hai bà ăn tối!”
Trên đời còn nhiều thứ quan trọng hơn đàn ông, chẳng hạn như: tôm hùm đất.
Kể từ lần trước Trịnh Hảo tận mắt chứng kiến bữa tiệc tôm hùm đất trong phòng riêng của Hàn Triệt, cô đã không thể quên được bàn tiệc ngập ngụa những con tôm đỏ rực. Cô quyết tâm trong đời nhất định phải có một bữa ăn như vậy, và đã lập một danh sách bảy người làm khách mời cho bữa tiệc.
Những cái tên trong danh sách được thêm vào rồi xóa đi, sửa chữa liên tục, còn phải gọi điện xác nhận từng người. Tới tận tối thứ Năm, cô mới quyết định được danh sách cuối cùng.
Cốc Tiểu Vũ và Đồng Mộng nhất định phải đến, rồi cả Tiểu Lộ của ban nhạc nữa. Trịnh Hảo đã từng đi xem họ biểu diễn vài lần, luôn cảm thấy giữa cậu ấy và Đồng Mộng có điều gì đó, nên quyết định nhân cơ hội này để mai mối một phen.
Chị Liễu Nhi và lão Lư cũng được mời tham dự bữa liên hoan. Trịnh Hảo có mối quan hệ tốt với họ, từ ngày rời khỏi nhà ma, chính họ đã kiên quyết tranh luận giúp cô lấy lại được một ngàn tệ tiền làm thêm từ ông chủ keo kiệt.
Trịnh Hảo có vài người bạn đại học thân thiết ở lại thành phố này, đều là những người bận rộn không thấy ánh sáng mặt trời, tối thứ Sáu còn phải làm thêm đến khuya. Họ nghe nói Trịnh Hảo sắp đi Úc, mỗi người đều thở dài rồi lại hâm mộ không ngỡ, nhưng không ai có thời gian để tham dự bữa tiệc.
Còn có Hồ Đống Đống, cậu nhóc này không biết từ đâu nghe được tin ăn tiệc, cứ bám riết ở nhà Trịnh Hảo không chịu đi. Mỗi lần Trịnh Hảo ra ngoài, cậu nhóc nhất định phải đi theo, sợ cô không mang theo mình.
Cuối cùng, còn một người nữa.
Trịnh Hảo do dự mãi, cuối cùng cũng lấy hết can đảm gửi tin nhắn về bữa tiệc cho Hàn Triệt.
Trong sự lo lắng, cô đã chờ được phản hồi từ Hàn Triệt: [Tuần này anh phải đi công tác, xin lỗi.]
Trịnh Hảo thẫn thờ nhìn vào điện thoại, tâm trạng phức tạp khó tả. Thất vọng, áy náy, lại thấy may mắn.
Không đến cũng tốt. Nói lời tạm biệt với anh khó hơn với bất kỳ ai khác. Cô phải đối mặt không chỉ với nỗi buồn chia ly, mà còn cả sự tiếc nuối khi tình yêu vừa mới nảy nở đã bị cắt đứt.
Đang định đặt điện thoại xuống để đi ngủ, bỗng nhiên lại có một tin nhắn đến từ WeChat.
Hàn Triệt gửi cho cô một đoạn video, là hình ảnh từ camera giám sát của cây chanh. Trên cành cây có một cái kén màu đen xanh, thoạt nhìn còn tưởng là một chiếc lá có đốm.
Video đã được xử lý với tốc độ gấp đôi, qua lớp vỏ mỏng manh, Trịnh Hảo có thể lờ mờ thấy bên trong có gì đó đang di chuyển. Chỉ chốc lát, một cái lỗ xuất hiện trên vỏ kén, cơ thể bướm khó khăn chui ra ngoài, đôi cánh nhăn nheo rũ xuống phía sau.
Nó dừng lại trên cành cây như đang chờ đợi điều gì, yên tĩnh, không vội vàng, cho đến khi đôi cánh từ từ mở ra để lộ hoa văn tinh xảo với viền đen và đốm trắng.
Khi chúng đã hoàn toàn mở ra, đôi cánh nhẹ nhàng vỗ vài cái như một mỹ nhân nhẹ nhàng lắc quạt, thanh thoát và duyên dáng.
Vạn vật đều đẹp, thiên nhiên là họa sĩ tài ba nhất.
Sự biến đổi của một sinh mệnh nhỏ bé lại khiến Trịnh Hảo cảm động không thôi, không biết nước mắt đã rưng rưng từ khi nào.
Cuối video, Hàn Mỹ Lệ nhẹ nhàng vỗ cánh bay lượn trên cây chanh trụi lá, càng bay càng cao, cuối cùng bay ra khỏi ống kính.
Trịnh Hảo nhìn vào góc trên bên phải, thấy thời gian là khoảng chín giờ sáng hôm nay.
Cô vội vàng gửi tin nhắn WeChat cho Hàn Triệt: [Hàn Mỹ Lệ đâu?]
Hàn Triệt: [Bay mất rồi.]
Trịnh Hảo bĩu môi, trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót.
Tên nhóc hư này, được nuông chiều như vậy, giờ cứng cáp rồi thì bay đi, ngay cả một câu tạm biệt cũng không nói.
Vài giây sau, Hàn Triệt lại nhắn một tin: [Giống như em.]
Trịnh Hảo mắt lại cay cay, cầm điện thoại gõ rất nhiều chữ, cứ chỉnh sửa rồi lại xóa, sau cùng chỉ để lại một câu: [Cái đồ vô lương tâm.]
Hàn Triệt nở nụ cười chua chát nơi khóe miệng, đặt điện thoại xuống, tiếp tục sắp xếp hành lý.
Hôm nay đi làm, anh mới nhận được thông báo đột xuất, ngày mai phải đi công tác ở thành phố bên cạnh, nhanh nhất cũng phải đến thứ Bảy mới có thể trở về.
Đêm khuya về đến nhà, anh như thường lệ đi nhìn qua cây chanh trên bàn trà, nhưng phát hiện trên cành chỉ còn lại cái vỏ trống rỗng. Anh vội vàng mở camera xem, thì ra sáng nay sau khi anh ra ngoài, Hàn Mỹ Lệ đã lén lút hóa bướm.
Tìm khắp nhà một vòng, không thấy bóng dáng của nó. Đọc Full Tại Truyenfull.vision
Chỉ trong chốc lát, cả phòng tĩnh lặng, Hàn Triệt cùng cõi lòng trống rỗng lặng lẽ đứng đó với tâm trạng thất vọng.
Bướm, Trịnh Hảo, những điều tốt đẹp trên thế gian, anh đều không thể giữ lại.
*
Bữa tiệc tôm hùm đất hoành tráng như mong đợi, tầng dưới cùng đầy ắp tôm hùm nhỏ, ước chừng có ít nhất bốn trăm con, tầng giữa là tám món khai vị, còn tầng trên cùng là đ ĩa trái cây được bày thành hình con công.
Khi đ ĩa món chính được bưng lên bàn, mọi người đều thốt lên kinh ngạc, sau đó lấy điện thoại ra chụp ảnh từ nhiều góc độ khác nhau.
Trước khi bắt đầu dùng bữa, mọi người cùng nhau nâng ly đùa giỡn chúc phúc cho Trịnh Hảo.
Lão Lư cười hề hề nói: “Nghe nói ở nước ngoài làm việc một ngày có thể kiếm được cả ngàn tệ, một năm có thể kiếm hơn hai trăm ngàn tệ, chúc cô phát tài ha ha ha!”
Chị Liễu Nhi vô cảm liếc mắt nhìn anh ta, rồi quay sang nói với Trịnh Hảo: “Đừng làm khổ bản thân như vậy, theo chị thì em đã ra nước ngoài rồi, chắc chắn phải tìm một chàng trai tóc vàng mắt xanh, sau này sinh một đứa bé lai nhé.”
Trịnh Hảo cười nói: “Được rồi, được rồi, vừa kiếm tiền vừa yêu đương. Đến lúc đó, tôi một tay cầm hai trăm nghìn tệ, một tay ôm trai đẹp, mấy người sẽ ghen tị chết mất.”
Cốc Tiểu Vũ và Đồng Mộng nhìn nhau, không nhịn được cười.
Cả hai đều nghĩ không tim không phổi thật là tốt. May mà ông chủ Hàn hôm nay không đến, nếu không thì sẽ tức chết.
*
Vào sáng sớm thứ Bảy, Trịnh Thanh Tùng đã lái xe đến sân bay, bên ghế phụ ngồi cạnh là Phùng Ngọc Lan, hàng ghế sau chật cứng vì Trịnh Hảo và hai cô bạn cùng nhà, trong cốp xe chất đầy một chiếc va li to.
Phùng Ngọc Lan thỉnh thoảng ngoảnh lại nhìn Trịnh Hảo, tìm chuyện để nói:
“Con mang theo bao nhiêu tiền?”
“Nghe nói bên đó đang là mùa đông, con nhớ lấy áo khoác lông ra, đến nơi thì mặc vào.”
“Có cần mang theo ổ cắm chuyển đổi không?”
“Nghe nói chuột túi ở Úc có thể đánh người, nếu gặp phải thì phải giữ khoảng cách thật xa, nghe chưa?”
Trịnh Hảo vừa buồn cười vừa bất lực: “Mẹ, con đâu phải lần đầu ra nước ngoài, không biết những điều này chắc? Yên tâm đi, con đã chuẩn bị kỹ lưỡng rồi.”
“Con ấy à, trước đây đã thích chạy lung tung, giờ càng gan dạ hơn, đi một năm liền. Nếu lỡ ở lại nước ngoài, mẹ và bố muốn gặp con, cũng phải ngồi máy bay vượt biển…” Phùng Ngọc Lan nói đến đây thì giọng nghẹn lại, cúi đầu lau nước mắt.
“Ôi mẹ…” Trịnh Hảo nhất thời không biết nói gì để an ủi bà.
Cô biết mình từ trước đến nay luôn bướng bỉnh, quyết định mà không bao giờ nghĩ đến cảm xúc của người khác, may mắn là bố mẹ đủ bao dung, luôn là chỗ dựa cho cô, nên cô mới có thể tự tin như vậy.
Vào lúc chín giờ sáng, chiếc xe nhỏ đến sân bay, cả nhóm xuống xe.
Trịnh Thanh Tùng đi phía trước, mang theo ba lô leo núi của Trịnh Hảo, Phùng Ngọc Lan kéo theo chiếc va li lớn đi phía sau.
Trịnh Hảo nhìn theo bóng lưng của cha mẹ, mũi lại không kìm được cay cay.
“Đúng vậy.” Trịnh Hảo hít một hơi, lẩm bẩm: “Tôi cũng rất yêu họ.”
Sau khi hoàn tất thủ tục và ký gửi hành lý, cô sắp phải vào khu vực hải quan, những người thân tiễn đưa đều bị chặn ở bên ngoài.
Trịnh Hảo vẫy tay với họ, khóe miệng nở nụ cười, nói bằng giọng điệu vui vẻ: “Con đi đây!”
Khi quay người lại, nước mắt cuối cùng không kìm được trào ra khỏi khóe mắt.
Đôi khi cô cảm thấy, mình là một người rất mâu thuẫn, rõ ràng không nỡ nhưng vẫn chọn rời đi.
Nói xong “Mình yêu mọi người”, ngay lập tức lại nói “Tạm biệt”.
Một bên mềm lòng, một bên lại tàn nhẫn.
Từ hải quan đến kiểm tra nhập cư rồi đến kiểm tra an ninh, Trịnh Hảo hoàn thành tất cả các thủ tục, đứng một mình trong sảnh chờ rộng rãi. Trong khoảnh khắc ngẩn ngơ, cô ngoảnh đầu lại nhìn thì bố mẹ và bạn bè đã không còn ở phía sau.
Trịnh Hảo tưởng mình đã trở nên lì lợm, nhưng vào lúc này, cô vẫn bị mũi tên mang tên “cô đơn” nhanh chóng và chính xác đâm trúng ngực.
Rốt cuộc cô đã hiểu câu nói của Hàn Triệt: Giá của tự do là sự cô đơn.
Trịnh Hảo tìm được cổng lên máy bay, ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo, ngơ ngác không biết phải làm gì.
Còn hơn một giờ nữa mới đến giờ lên máy bay, cô muốn chơi game một lúc, nhưng tâm trí luôn không thể bình tĩnh, ứng dụng liên tục làm mới, lướt qua mà không thể tập trung vào bất cứ điều gì.
Do dự một hồi, cuối cùng cô cũng mở WeChat, gửi cho Hàn Triệt vài chữ: [Em đi đây, tạm biệt.]
“Xiu” một tiếng, WeChat đã gửi thành công.
Giây tiếp theo, “Ting——”
Âm thanh WeChat vang lên bên tai.
Nhưng không phải của cô.
Trịnh Hảo ngẩn người, giật mình ngẩng đầu lên, trước mắt xuất hiện một đôi chân thẳng tắp mặc quần tây màu tối. Cô ngước mắt lên thấy thắt lưng hẹp, vai rộng, áo sơ mi trắng hơi nhăn, tay áo xắn lên, lộ ra cánh tay thon gọn.
Sau đó, cô nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Triệt.
Anh cúi xuống nhìn cô, sắc mặt có vẻ mệt mỏi, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười ấm áp.