Kế Mẫu Mẫn Hợp

Chương 9



Mười một tuổi, ta vượt qua bao khó khăn gian khổ, thành công trúng tuyển vị trí bạn đọc của công chúa.

Kế mẫu tỏ vẻ lo lắng: "Đều nói hoàng gia nhiều quy củ, hay là chúng ta đừng đi nữa?"

Nhưng ta rõ ràng nghe thấy tiếng lòng bà đang gào thét: [A a a a, đây là nữ nhi do ta nuôi lớn, cũng quá xuất sắc đi!]

[Bạn đọc hoàng gia, đây là trình độ gì vậy? 985? 211? Thạc sĩ tiến sĩ Thanh Hoa Bắc Đại liên thông?]

[Tóm lại là quá đỉnh!]

[Nhưng mà một khi đã vào cung đình sâu như biển, liệu có nguy hiểm không?]

[Hay là, thôi vậy?]

Lòng bà trăm mối tơ vò, một mình diễn trọn cả một vở tuồng.

Dù có vài lời ta không hiểu, nhưng cũng biết bà thật lòng lo lắng cho ta.

Ta dở khóc dở cười: "A nương, nữ nhi chỉ là đi học cùng thôi, chứ đâu phải gả vào cung, làm gì có nguy hiểm, người đừng tự dọa mình."

Phụ thân cũng lên tiếng an ủi: "Lâm thái phó và ta có giao tình rất tốt, ông ấy sẽ chiếu cố Tường Nhi."

Bạn đọc không được tùy tiện ra khỏi cung.

Dù ít khi gặp phụ mẫu, nhưng vẫn luôn nhận được thư từ.

Mỗi bước mỗi xa

Tiểu muội lại cao thêm rồi, nhưng lại không thích đọc sách, nghịch ngợm như con khỉ hoang.

Phụ thân vẫn bận rộn luyện binh, mỗi tháng có hơn nửa thời gian ở trong quân doanh.

Kế mẫu thì bận rộn kinh doanh cửa hàng, kiếm tiền.

Trong thư bà nói: "Đợi con và Vi Nhi xuất giá, thế nào cũng phải có mười dặm hồng trang."

Rõ ràng là đang tích cóp của hồi môn cho bọn ta.

Ta nhìn mà không khỏi bật cười.

"Vui vẻ như vậy sao?"

Công chúa chống cằm nhìn ta: "Nếu không phải người khác nhắc tới, ta còn không biết A nương mà ngươi luôn miệng nói đến, lại là kế mẫu của ngươi."

Ta gấp lá thư lại, cất vào tay áo: "A nương đối đãi với ta cực tốt, còn hơn cả thân sinh."

"Không có huyết thống, cũng sẽ thật lòng yêu thương sao?"

Công chúa có nghi ngờ này, thực sự là bình thường.

Đương kim hoàng hậu, không phải là sinh mẫu của nàng ấy.

---

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nàng ấy là con gái do nguyên hậu sinh ra, là ruột thịt cùng một mẫu thân với Thái tử.

Nói ra thì, phi tần của thiên tử không ít, với kế hậu cũng có con, nhưng đều là con trai.

Chỉ có một mình Xương Bình công chúa là con gái.

Bởi vậy, được sủng ái vô cùng.

Nói không ngoa, địa vị của thái tử, đều lây dính ánh sáng của vị muội muội này.

Nhưng nàng ấy cành vàng lá ngọc, trong lòng cũng có nỗi thiếu thốn.

Kế hậu không có con gái, đối đãi với nàng ấy tuy không tệ, nhưng không thể gọi là thân thiết.

Dù sao hậu cung tiền triều, quan hệ phức tạp rối rắm, ở vị trí hậu vị, tự nhiên muốn con trai ruột của mình trở thành trữ quân.

Dưới sự xung đột lợi ích, kế hậu dù muốn giành lấy danh hiền đức, thì có thể có được bao nhiêu chân tình với nàng ấy?

Cũng khó trách nàng ấy sẽ nảy sinh lòng ngưỡng mộ đối với ta.

Chỉ là không ngờ tới, nàng sẽ cải trang vào ngày hưu mộc, nhất định đòi về nhà ta.

Vừa bước vào cửa nhà, đã thấy tiểu muội ở trong sân chạy nhảy lung tung, kế mẫu tay cầm roi liễu đuổi theo sát nút, thở hồng hộc: "Tiêu Ngữ Vi, con càng ngày càng to gan rồi, một mình trốn ra ngoài không nói, còn dám trà trộn vào quân doanh?

Nếu không phải phụ thân con sai người đưa con về, còn không biết sẽ gây ra chuyện gì nữa!"

Tiểu muội bám trên cây cãi lại: "Là mẫu thân đã nói, nữ tử phải tự cường, con muốn tòng quân, làm một đại tướng quân giống như phụ thân, có gì sai!"

Kế mẫu im lặng.

Ta nghe thấy bà lẩm bẩm trong lòng: [Đứa trẻ ngoan, có chí khí. Sai không phải là con, mà là thời đại này, chưa từng có tiền lệ nữ nhi tòng quân.]

Bà không nói ra lời trách mắng nữa: "Xuống đây! Nếu không sẽ không có tô lạc ăn."

Thấy kế mẫu không giận nữa, tiểu muội cười toe toét, vừa định động đậy, liền nhìn thấy ta: "A tỷ!"

Từ trên cây lộn người xuống, mấy bước chạy đến nhào vào lòng ta.

"A tỷ biết mẫu thân làm tô lạc, trở về tranh ăn với muội sao?"

Rõ ràng vui vẻ, miệng vẫn trêu chọc ta.

"Đúng vậy, ta còn mang theo người, chuẩn bị ăn hết tô lạc của muội đấy."

Lúc này muội ấy mới nhìn thấy công chúa sau lưng ta: "Chào tỷ tỷ."

Để tránh dọa sợ người nhà ta, công chúa mượn thân phận của một bạn học khác.

Chỉ là chưa kịp giới thiệu, tiểu muội đã một tay nắm lấy một người, kéo bọn ta đi về phía trước, miệng còn luyên thuyên: "Tỷ tỷ muội nói với tỷ này, tô lạc mà mẫu thân muội làm ngon nhất trên đời, đảm bảo tỷ ăn một miếng là không dừng được."

Muội ấy kéo bọn ta đi, miệng còn không quên gọi kế mẫu: "Mẫu thân, người nhanh lên."