Trần Mục Lễ nhíu mày đứng dậy, ra ban công hút thuốc.
Tôi liếc nhìn sang.
Dưới ánh đèn rực sáng phía sau, dáng người cao gầy của anh lẫn vào làn khói mỏng, trông cô đơn và lạnh lẽo đến lạ.
Nửa tiếng sau, anh quay vào, nở một nụ cười nhẫn nhịn, đầy ý tứ hòa giải.
"Hoạt động Ngày Gia Đình của công ty lần này, em đi cùng anh nhé. Cuối tuần anh không bận, tiện thể đưa em đi mua vài bộ quần áo mới luôn."
Công ty Trần Mục Lễ lâu lâu lại tổ chức hoạt động dành cho gia đình. Trước giờ anh chưa từng dẫn tôi theo.
Có lần tôi hứng thú hỏi thử, anh cau mày, mặt đầy khó chịu.
"Đó là phúc lợi cho nhân viên cấp dưới. Số lượng có hạn, anh là quản lý cấp cao, cũng nên biết giữ ý. Không cần tranh giành với họ làm gì."
Lúc này, tôi rất muốn hỏi:
"Lần này sao lại không cần giữ ý nữa rồi?"
Nhưng tôi không hỏi.
Từ ngày Trần Mục Lễ dọn về sống lại, giữa hai chúng tôi luôn tồn tại một thứ cảm giác nặng nề, bức bối đến khó diễn tả.
Đúng vậy bức bối.
Giống như có thứ gì đó dính dớp kẹt lại trong cổ họng, không trôi xuống được mà cũng không khạc ra nổi, chỉ có thể để nó nhắc nhở mình rằng nó vẫn ở đó, dai dẳng không buông.
"Ừ, được thôi." — tôi đáp.
Anh khẽ cười, trông như là vui lắm vậy.
Nhưng lúc xoay người đi, nụ cười ấy nhanh chóng tan biến, thay bằng một tiếng thở dài khẽ khàng đến mức gần như không nghe thấy.
Tối đó, tôi tắt đèn chuẩn bị ngủ, thì cửa phòng bất ngờ bật mở. Trần Mục Lễ bước vào.
"Ngủ chưa?"
Hiện tại chúng tôi đã tách phòng. Anh ngủ ở thư phòng.
Hôm anh quyết định quay về, anh kéo vali đứng trước cửa, anh nói:
"Lý Tiếu, cả hai chúng ta đều cần thời gian và không gian để nguôi ngoai. Tạm thời đừng ngủ chung nữa."
Lúc đó tôi vẫn còn trong trạng thái đầy cảm xúc tiêu cực.
Cảm giác đau đớn khi bị người thân thiết nhất phản bội, tự căm ghét bản thân vì những hành động điên rồ sau khi biết sự thật, rồi sự ngạo mạn trên ngọn đồi đạo đức khi mình là kẻ bị hại…
Mọi cử chỉ, biểu cảm của tôi đều trở nên méo mó, phóng đại.
Tôi ngẩng đầu cười khẩy:
"Trần Mục Lễ, anh nghĩ gì thế? Anh tưởng tôi cho anh về nhà là để làm loại chuyện đó với anh sao? Anh nghĩ ai cũng suy nghĩ dơ bẩn như anh chắc?"
"Vậy thì tùy em." — Anh chẳng phản bác, chỉ nhàn nhạt đáp, kéo vali vào thư phòng.
…
Giờ đây, anh đứng lặng lẽ bên giường một lúc.
Rồi nhẹ nhàng nằm xuống, tay từ vòng eo tôi lặng lẽ luồn vào bên trong áo.
"Lý Tiếu, chúng ta dù sao cũng là vợ chồng."
Giọng anh hơi nghèn nghẹn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Kỳ lạ thay, rõ ràng chỉ là một câu nói đơn giản, tôi không nhìn thấy nét mặt anh, nhưng lại cảm nhận được rõ ràng sự chịu đựng và uất nghẹn ẩn chứa trong lời nói đó.
Giống như... anh đang dằn lòng mà chủ động đòi hỏi.
Là vì bất đắc dĩ nên đành phải cúi đầu trước số phận.
Là sự đầu hàng dưới sự ràng buộc của mối quan hệ vợ chồng vẫn đang còn tồn tại.
Là một kiểu ban ơn dành cho người vợ đã cùng mình sống mười năm.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng lặng lẽ, mệt mỏi nhìn xuống nhân gian lạnh lẽo.
Tôi cuối cùng cũng không kìm được, buột miệng nhắc đến cái tên mà suốt ba tháng qua tôi chưa từng nói ra:
"Còn Đông Phương Hạ thì sao?"
"Không phải cô ta mới là người vợ duy nhất trong lòng anh à?"
Không khí lập tức đông cứng lại.
Người đàn ông sau lưng tôi gầm lên trong bóng tối, giọng gắt gỏng, đầy phẫn nộ:
"Sao em cứ phải nhắc tới cô ta? Sao cứ phải nhắc tới cô ta?"
"Anh đã quay về rồi! Anh và cô ta cũng đã nhận đủ trừng phạt! Em muốn cái kết quả gì, chẳng phải đều đã có rồi sao?!"
"Lý Tiếu, rốt cuộc em còn muốn gì nữa?!"
Tôi chẳng muốn gì cả.
Tôi chỉ là... không kìm được.
Chỉ thấy tủi thân.
Chỉ muốn xé toạc cái lớp vỏ bọc giả tạo đang bao trùm cuộc sống của mình.
Tôi và Trần Mục Lễ quen nhau từ thời đại học.
Chúng tôi gặp nhau, yêu nhau qua một hoạt động trong trường. Ra trường năm thứ hai thì chúng tôi kết hôn, năm tiếp theo sinh con gái tên bé là Mi Mi.
Mọi thứ diễn ra như một lẽ tự nhiên, tuần tự mà đến.
Tôi là người hướng ngoại, hoạt bát, thích cười, giỏi giao tiếp.
Anh thì hướng nội, năng lực nghiên cứu thuộc hàng xuất sắc trong ngành, nhưng vì kém giao tiếp nên mãi không có bước tiến lớn trong sự nghiệp.
Tôi thấy thật uổng cho tài năng của anh, nên tận dụng khả năng quan hệ của mình, thông qua cấp trên của tôi để quen được lãnh đạo lớn ở viện nghiên cứu nơi anh làm việc.
Thời gian đó, ngày nào tôi cũng dậy sớm làm bánh ngọt, băng qua nửa thành phố mang đến cho mẹ của vị lãnh đạo kia, bà ấy là một người rất thích ăn ngọt.
Khi tôi làm những việc ấy, Trần Mục Lễ rất coi thường:
"Năng lực của anh ai cũng biết. Cần gì phải làm mấy trò không chính đáng này? Nhỡ cuối cùng chẳng được gì, lại mang tiếng xu nịnh thì làm sao?"
Tôi thì cố gắng bảo vệ lòng tự trọng của một người làm nghiên cứu, chân thành nhận lỗi vì hành động bốc đồng của mình, rồi cười nói:
"Không sao mà. Dù có thất bại thì cũng coi như làm việc tốt như là yêu quý người già. Với lại quen được với vị lãnh đạo như vậy cũng có lợi cho công việc của em."
Vị lãnh đạo đó rất đánh giá cao sự kiên trì của tôi, mà năng lực chuyên môn của Trần Mục Lễ thì quả thực không thể chê. Đến kỳ tuyển chọn quan trọng, ông ấy đã đích thân ra mặt ủng hộ anh.
Sau năm năm dậm chân tại chỗ, Trần Mục Lễ cuối cùng cũng được thăng chức xứng đáng.
Lương thưởng tăng vọt. Nhưng vì vừa phải nghiên cứu vừa quản lý, công việc ngày càng bận rộn.
Ở nhà không ai lo, Mi Mi lại đang trong giai đoạn phát triển quan trọng.