Giờ nghĩ lại, có vẻ anh đã nghe lời tôi và đám cấp dưới đó thì đổ hết mọi khó chịu... lên đầu tôi.
Tôi không bận tâm điều đó nữa. Ánh mắt tôi dán chặt vào người phụ nữ kia.
Cô ấy ngồi giữa đám đông, khóe môi luôn mang nụ cười nhẹ nhàng. Dù đang trong quán lẩu ồn ào, cô ta vẫn toát lên vẻ thanh nhã, tách biệt với thế giới.
Cô dịu dàng nói:
"Được rồi, đừng bắt nạt kỹ sư Trần nữa. Nếu mọi người bận, tôi phụ một tay là được."
Cả bàn cười ồ.
"Giá mà chị dâu của tụi em là chị Đông Phương thì tốt biết mấy! Vừa hiểu việc, vừa hiền lành, có chị Đông Phương ở đây bộ phận chúng ta chắc chắn sẽ ăn nên làm ra rồi!"
Tôi c.h.ế.t lặng.
Không sai. Chính là cô ta Đông Phương Hạ.
Cả nhóm cười nói, rót rượu mời Đông Phương Hạ. Cô đỏ mặt, đưa tay che ly, e lệ duyên dáng.
Đông Phương Hạ bị hoảng, lùi lại hai bước rồi vấp ngã. Tay cô ta va trúng xe đẩy lẩu, nước lẩu nóng b.ắ.n lên mặt, lên trán.
Cô ta hét lên.
Trần Mục Lễ hoảng hốt hét lớn:
"Đông Phương!"
Mọi người ùa đến vây quanh.
Một cánh tay đẩy mạnh tôi từ phía sau, tôi ngã đập đầu vào mép bàn.
Một nhân viên trẻ nhìn tôi chằm chằm, gằn giọng:
"Bà điên ở đâu xông vào thế này! Làm bị thương người khác đừng hòng chạy!"
Tôi ôm đầu, cảm thấy chất lỏng ấm nóng chảy xuống, dính vào mắt.
Trong màn máu, tôi thấy Trần Mục Lễ hốt hoảng chạy về phía mình.
Tôi chẳng màng gì nữa, hét lên điên loạn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
"Tôi thấy rồi! Tất cả! Thư mục kia tôi thấy hết rồi!"
"Đồ cặp đôi ghê tởm! Buồn nôn muốn chết!"
Những chuyện xảy ra sau đó, suốt ba tháng nay mỗi lần tôi nhớ lại đều cảm thấy như một giấc mơ.
Một cơn ác mộng.
Một giấc mộng ghê rợn, méo mó và đáng sợ.
Tôi bị sốc nặng, lại va đầu, sau cơn thịnh nộ gào thét, khí huyết nghịch lên não khiến tôi ngất xỉu.
Khi tỉnh lại trong bệnh viện, Trần Mục Lễ ngồi bên cạnh, dáng vẻ thất thần, cúi đầu không nói.
Tôi khàn giọng thốt ra:
"Cút."
"Đừng để tôi thấy anh trước mặt nữa. Ghê tởm."
Cả người anh run lên, ngẩng khuôn mặt đầy râu nhìn tôi, khản đặc nói:
"Lý Tiếu, em đừng kích động. Mọi chuyện không như em nghĩ..."
Tôi với tay cầm cái bình giữ nhiệt trên bàn, ném thẳng vào anh.
Anh không tránh, để nó đập vào quai hàm một cách nặng nề.
"Đoàng" — bình rơi xuống đất, va thành tiếng.
Anh nhắm mắt lại, cúi người nhặt lên, đặt lại đúng chỗ, rồi thở dài:
"Em muốn đánh, muốn chửi, anh đều chấp nhận. Đến nước này rồi, anh cũng không muốn biện minh nữa. Chỉ xin nói một câu: giữa anh và cô ấy, tuyệt đối chưa từng vượt qua giới hạn."
Tôi nhìn chằm chằm vào anh, nghiến răng ken két:
"Vậy sao? Giờ tôi phải cảm ơn các người vì đạo đức cao cả à? Vì không lên giường nên mọi thứ đều được tha thứ à?"
Anh nhìn tôi, nét mặt buồn bã:
"Sao em phải nói khó nghe như vậy?"
Tôi siết c.h.ặ.t t.a.y dưới chăn, ngăn những cơn run rẩy bất giác.
"Tôi nói khó nghe? Có bằng cái việc ghê tởm mà hai người làm không?"
"Tôi chỉ cần nghĩ đến những lời tình cảm rởm rít hai người viết cho nhau là đã buồn nôn rồi. Làm ra vẻ si tình, đạo mạo... Tình yêu kiểu Plato cái quái gì? Đúng là đê tiện vô liêm sỉ!"
Hồi trước, xem phim hay đọc truyện, thấy mấy bà vợ phát hiện chồng ngoại tình liền gào khóc điên cuồng, tôi còn thấy coi thường.
Thấy họ để cảm xúc lấn át lý trí, không còn chút phong độ nào.
Tôi từng nghĩ: đàn ông thôi mà, bẩn thì vứt.
Nhưng giờ, khi chính mình là nhân vật trong bi kịch đó tôi mới hiểu: không thể nào kiểm soát nổi bản thân.
Tôi như bị thiêu cháy bởi giận dữ và phản bội. Lồng n.g.ự.c như muốn nổ tung. Tôi chỉ muốn trút hết tất cả những từ ngữ độc địa nhất, kéo cả anh và cô ta xuống địa ngục.
Chỉ trong chốc lát, tôi đã không còn là Lý Tiếu lạc quan, yêu đời, thân thiện ngày xưa.
Tôi biến thành một người đàn bà độc miệng, hung dữ, đáng sợ.
Trần Mục Lễ nhìn tôi lúc này, như đang nhìn một kẻ điên.
Tôi càng điên tiết, cầm gối đập mạnh vào mặt anh:
"CÚT!"
Anh chỉnh lại mái tóc rối bù, chậm rãi đứng dậy. Giọng anh giờ bình tĩnh hơn:
"Giờ em quá kích động, không thể nói chuyện lý trí. Anh ra ngoài trước."
"Chuyện cậu Cao xô em, cậu ấy đã đến xin lỗi rồi. Cậu ấy không nhận ra em, chỉ thấy em bất ngờ xuất hiện khiến Đông Phương bị thương, nên mới phản ứng như vậy."
"Trán Đông Phương bị bỏng, để lại sẹo. Nhưng cô ấy không định kiện em, nên em đừng lo."
"Tóm lại, chuyện không đến mức tồi tệ như em nghĩ. Em cứ bình tĩnh lại. Nếu cuối cùng em vẫn không thể tha thứ, dù muốn trừng phạt ra sao, anh cũng không oán một lời."
Anh cúi người, nhặt gối đặt lên giường, rồi quay người rời khỏi phòng.