Mẫu thân thong thả uống một ngụm trà, gắp một đũa thức ăn, thúc thúc liền cẩn trọng theo sau mà dùng bữa.
Đại ca và nhị ca liếc nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ hả hê.
Ta thoáng thấy thương hại hắn.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Bọn họ chẳng ưa gì thúc thúc cả.
Ta cùng các huynh trưởng đến học đường đọc sách.
Học đường ở Thục Đô đều do mẫu thân ta bỏ vốn ra xây dựng. Từ việc thành lập trường, chi phí cho tiên sinh, sách vở, bút mực, giấy nghiên đều do gia đình ta chu cấp.
Chỉ cần đến tuổi đi học, bất cứ đứa trẻ nào cũng có thể tới học đường.
Thậm chí, còn có nhà bếp riêng, cung cấp màn thầu và dưa muối cho những đứa trẻ ở xa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Có vài kẻ ăn mặc rách rưới, thường đến chỉ để ăn cơm, khiến huynh trưởng ta cười nhạo bọn họ nghèo đến phát điên.
Ngay gần nhà ta, chỉ cách vài trăm thước đã có một học đường.
Ta nói với hai huynh trưởng: "Hôm nay mẫu thân thật nghiêm khắc, thúc thúc trông thật đáng thương."
Đại ca ta bực bội nói: "Hắn đáng thương cái gì? Muội nhìn xem hắn mặc, đeo cái gì, chẳng phải đều là mẫu thân cho cả sao? Vì tiền mà đến làm rể nhà ta, chẳng lẽ còn mong được hưởng phúc?"
Nhị ca cũng đồng tình: "Đúng vậy, đã vì tiền mà đến nỗi bỏ cả tôn nghiêm của nam nhân, còn trông mong bao nhiêu người nể trọng hắn nữa chứ?"
Đại ca ta mười lăm tuổi, nhị ca mười ba, còn ta chỉ mới bảy tuổi, họ hiểu biết hơn ta nhiều lắm.
Giữa trưa, ta trở về nhà dùng bữa, còn đại ca và nhị ca đã ra ngoài đi ăn cùng bạn bè.
Ngoại tổ phụ đến thăm bằng hữu, ban ngày mẫu thân ta thường lo việc kinh doanh bên ngoài.
Trong nhà chỉ còn thúc thúc, thấy ta bước vào, hắn vội vàng đến, lấy khăn nóng lau mặt và tay cho ta.
Ta nhắm mắt, để mặc hắn lau, khẽ nói: "Thúc thúc, việc này là của hạ nhân."
Hắn khựng lại, rồi nhẹ giọng hỏi: "Mẫu thân con thấy vậy liệu có vui không?"
Ta mở mắt, nhìn hắn đang lau đôi bàn tay nhỏ bé của ta. Ta cũng không biết mẫu thân có vui hay không, nhưng hai huynh trưởng trước giờ ít khi lau mặt cho ta, bảo đó là việc của hạ nhân, bọn họ là thiếu gia, chẳng hơi đâu mà làm mấy chuyện đó.
"Xong rồi, ăn cơm thôi."
Trên bàn toàn là những món ta thích. Ta chẳng đói mấy, ngậm đũa, suy nghĩ xem nên gắp món nào, hắn vẫn kiên nhẫn chờ đợi.
Ta nói: "Người ăn đi, lúc nào ta ăn cơm cũng vậy cả."
Ta làm mọi chuyện đều chậm chạp, mẫu thân thường bảo ta giống phụ thân đã khuất của ta.
"Ta cũng chẳng có việc gì làm."
Ta suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng gắp miếng thịt viên xa nhất.
Lúc đó hắn mới từ tốn cầm đũa bắt đầu dùng bữa.
Buổi tối, ta đến phòng mẫu thân, tiên sinh trong học viện bảo ta mang thư giao cho người.
Thúc thúc đang ngồi trên chiếc ghế đẩu thấp, rửa chân cho mẫu thân.
Hai người dường như đang nói chuyện với nhau, giọng nhỏ nhẹ, cả hai đều mang nụ cười thoáng qua.
Tuy nhiên, thúc thúc đối với mẫu thân vẫn giữ thái độ tôn kính hơn là thân mật.
Phụ thân ta mất sớm khi ta vừa lên bốn tuổi. Ta không biết lúc phụ thân còn sống, mẫu thân và người đã chung sống thế nào.
Thu thẩm nói với mẫu thân: "Phu nhân, Chiêu Chiêu tới rồi."