Kẻ Thay Thế

Chương 5



Nói xong, Lâm Khuê liền vội vàng kéo Trần Tự đi, như thể không muốn ở lại nơi này thêm một giây nào nữa.

“Ah Tự, hôm nay anh đã hứa sẽ ăn hải sản với em rồi đó, không được nuốt lời đâu đấy.”

“Ừm.”

Có lẽ vì không thể nói chuyện nên thính giác của tôi đặc biệt nhạy bén.

Tim tôi đột nhiên nhói lên, có cảm giác chua xót và nghẹn ngào — thật kỳ lạ.

"Trần Tự bị dị ứng nặng với hải sản, sao có thể đồng ý ăn cùng Lâm Khuê?"

Chờ đến khi hai người họ đi xa, tôi vẫn đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng của họ chìm dần vào nắng chiều.

“Con bé câm kia, đi thôi. Anh hùng không sợ thiệt trước mắt. Lần sau anh gọi người đến xử lý hắn!”

“Tên đó là bạn em. Anh đừng gây sự với anh ấy nữa.”

Vì tôi, anh trai tôi đã học ký hiệu suốt nửa năm. Giờ đây, anh có thể hiểu được tôi nói gì.

“Bạn em á? Với cái dạng này mà có được bạn như vậy sao?”

“Cái gì mà dạng này? Anh ấy là người tốt.”

Tôi có chút bực bội. Tôi biết tính anh mình, đúng chuẩn “đại ca học đường” điển hình.

“Được rồi, không tìm cậu ta gây chuyện nữa là được chứ gì.”

Anh tôi thấy tôi tức giận, vội vàng dỗ dành.

“À đúng rồi, cuối tuần này, ba mẹ bảo em về trại trẻ mồ côi một chuyến. Viện trưởng Tống… sắp không qua khỏi rồi.”

“Cái gì? Sao lại như thế được?”

Tôi giả vờ ngạc nhiên, nhưng thật ra chuyện này kiếp trước tôi đã biết.

Cuối tuần, tôi quay lại trại trẻ thăm viện trưởng Tống.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Bà dẫn tôi về phòng cũ từng ở ngày xưa. Ở đây, tôi tình cờ phát hiện một quyển nhật ký.

Mới vài tuổi đầu, ai lại viết nhật ký chứ? Tôi hơi nghi hoặc.

Ổ khóa trên cuốn nhật ký bị hỏng, trông giống như cố tình bị bẻ ra.

Tôi mở nó ra — từng hàng chữ viết tay thanh thoát hiện ra trước mắt.

Giây phút tiếp theo, tôi sững người như bị sét đánh ngang tai.

Tôi không ngờ sự thật lại là như vậy…

Tôi mang nhật ký về nhà, cả đường đi hồn vía tôi như bay mất.

“1. Thay thế Tống Hựu đến nhà Lục Văn Thần, ngăn cô ấy bị giết.”

“2. Chinh phục Trần Tự.”

Chỉ vỏn vẹn hai câu, nhưng não tôi như muốn nổ tung.

Lục Văn Thần là người cha “trên danh nghĩa” — cũng là kẻ điên khùng đã khiến kiếp trước tôi rơi vào địa ngục.

“Chẳng lẽ Lâm Khuê cũng trọng sinh? Còn có hệ thống?!”

Suy nghĩ tôi rối tung cả lên. Ngày hôm sau, tôi tìm thẳng đến Lâm Khuê, ném cuốn nhật ký trước mặt cô ta.

Cô ta nhìn tôi, mắt lộ vẻ kinh ngạc.

Nhưng chỉ một giây sau, cô ta lại thản nhiên nói:

“Bị cậu phát hiện rồi à? Cậu nên cảm ơn tôi mới đúng.”

“Lục Văn Thần có làm gì cậu không?”

Tôi viết lên giấy, đưa đến trước mặt cô ta.

“Không liên quan đến cậu. Cậu chỉ cần sống tốt là được. Tôi chỉ muốn Trần Tự. Những gì cậu phải chịu, tôi chịu thay rồi. Vậy cậu nhường anh ấy cho tôi được không?”

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com