Kẻ Thay Thế
Y tá vừa định đỡ tôi thì bị một bàn tay xương xẩu, rõ ràng gân cốt, nhanh hơn một bước giành lấy.
“Tống Hựu, em bị ốm à?”
Thấy là Trần Tự, tôi sững người.
Ở kiếp trước, mỗi khi tôi thấy không khỏe, Trần Tự chưa bao giờ rời khỏi tôi lấy một phút.
Có lần anh ấy bị sốt cao đến mức kiệt sức, vậy mà vẫn chăm sóc tôi cả đêm không rời, thậm chí không cởi áo khoác ra.
Nhưng bây giờ, bên cạnh anh ấy lúc nào cũng là một người tên Lâm Khuê.
Có lẽ là vì thân thể khó chịu, cũng vì lòng càng thêm khó chịu, mắt tôi bất giác đỏ lên.
Trần Tự thấy vậy thì cũng sững người, lông mày cau chặt.
“Em sao vậy? Khó chịu chỗ nào?”
Vừa nói, ngón tay thon dài của anh vươn đến trán tôi.
Tôi nghiêng đầu tránh đi.
Trần Tự rõ ràng ngẩn ra, sau đó chậm rãi thu tay về.
Anh cúi đầu nhìn bàn tay mình vừa rút lại, ánh mắt có chút phức tạp.
Từ đầu đến cuối, Lâm Khuê không nói một lời.
“Anh với cô ấy là mối quan hệ gì?”
Tôi nén cảm giác khó chịu trong người, cố nâng cánh tay đau nhức, ra dấu bằng ngôn ngữ ký hiệu.
“Là mối quan hệ như em nghĩ đấy.”
Trần Tự nhìn Lâm Khuê một cái rồi chậm rãi nói.
Tôi gượng cười, nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
“Vậy thì chúc phúc cho hai người nhé. Em không khỏe, về nghỉ trước đây.”
Nói xong câu đó bằng ký hiệu, mũi tôi cay xè, nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
“Tiểu Hựu, em không sao chứ, sao lại khóc?”
Lâm Khuê làm ra vẻ ngạc nhiên, còn đưa khăn giấy cho tôi.
Tôi lắc đầu, xoay người định rời đi.
Nhưng Trần Tự lại nắm lấy tay tôi, ra hiệu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Đừng khóc, anh với cô ấy không có gì cả.”
Tôi sững sờ nhìn Trần Tự.
Anh tiếp tục ra hiệu:
“Về nghỉ ngơi cho tốt, đừng nghĩ linh tinh, hãy tin anh.”
Có lẽ là ánh mắt dịu dàng của Trần Tự hiện tại khiến tôi nhớ đến anh của kiếp trước.
Tôi vô thức gật đầu.
Trên đường về, tôi cứ mãi đoán xem lý do Trần Tự làm vậy là gì, nhưng hoàn toàn không thể hiểu nổi.
“Tiểu thư, cô đã về rồi, hôm nay nhà mình có khách đến, nói là đến tìm cô.”
Vừa vào nhà, dì giúp việc đã tươi cười nói với tôi.
Tôi ngẩng đầu nhìn, thấy một người khách không mời mà đến đang ngồi trên ghế sofa — chính là người cha tỷ phú của kiếp trước của tôi.
“Đi theo ta, nếu không, gia đình hiện tại của mày sẽ gặp họa.”
Ông ta thong thả mở miệng, ánh mắt nhìn tôi như đang nhìn một con kiến có thể bị bóp c.h.ế.t bất cứ lúc nào.
“Nếu tôi nói không thì sao?”
Tôi giả vờ bình tĩnh, gõ chữ trên điện thoại rồi đưa cho ông ta, thực ra tay tôi đang run bần bật.
“Mày biết vì sao anh mày lại bỏ mày lại bệnh viện không?”
Ông ta nhìn tôi, nở nụ cười bệnh hoạn.
Tôi c.h.ế.t sững, nỗi hoảng loạn lớn dâng trào trong lòng.
“Ông đã làm gì anh tôi rồi?”
“Anh mày thế nào, còn phải xem thái độ của mày.”
“Cho tôi ba ngày, để tôi suy nghĩ.”
Cuối cùng, tôi vẫn phải thỏa hiệp, bao năm nỗ lực trong khoảnh khắc này đều đổ sông đổ biển.
“Mày có tư cách gì để ra điều kiện với tao?”
Ông ta khinh thường nhìn tôi.
“Đừng ép tôi đến bước đường cùng, nếu không thì các người cũng chẳng được gì.”
Tôi hung hăng trừng mắt nhìn ông ta.
Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com