“Tôi biết anh đã đọc nhật ký của tôi. Anh muốn lợi dụng tôi để bảo vệ Tống Hựu, tôi thừa nhận.”
“Nhưng cuộc điều tra của chúng ta mới chỉ có chút tiến triển, vậy mà anh đã định từ bỏ tất cả sao?”
“Anh muốn đưa cô ấy đi đâu?”
Từng câu từng chữ của Lâm Khuê vang lên, giọng nói bắt đầu run rẩy.
“Xin lỗi.”
Trần Tự nói với Lâm Khuê xong thì liền kéo tôi rời đi.
“Đứng lại, Trần Tự!”
“Tại sao anh luôn như vậy? Chỉ cần liên quan đến cô ấy là anh lại mất lý trí.”
“Anh luôn như thế, trước đây là vậy, bây giờ cũng vậy. Ở trại trẻ mồ côi, vì sợ những đứa trẻ khác xa lánh cô ấy, anh đã cố tình giả vờ như ghét cô ấy.”
“Bây giờ cũng vậy, vì cô ấy mà anh giả vờ thân thiết với tôi.”
Nói xong, cô ấy bật khóc nức nở, như thể chịu một nỗi oan khuất to lớn.
“Lâm Khuê, nghe anh nói, anh sẽ không từ bỏ cuộc điều tra đâu. Nhưng trước mắt, việc quan trọng nhất là đưa cô ấy rời khỏi đây.”
Trần Tự nhẹ nhàng khuyên nhủ.
“Được, hai người đi đi.”
Lâm Khuê vừa khóc vừa cười.
Trần Tự được cô ấy đồng ý liền lập tức đưa tôi đi.
Tôi đột nhiên kéo tay Trần Tự lại, anh quay đầu nhìn tôi đầy nghi hoặc.
Tôi đưa điện thoại ra trước mặt anh, trên màn hình là dòng chữ:
“Hãy để em đi.”
Tôi cảm nhận được thân thể Trần Tự run lên rõ rệt.
“Em không muốn sống nữa à?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Trần Tự tức giận quát.
“Cho cô ấy đi thì sao chứ? Loại thuốc đó cùng lắm chỉ tra tấn người ta thôi, chứ đâu c.h.ế.t được!”