Kết cục cuối cùng

Chương 17: Kẻ giết người phải chết, kẻ làm hại người khác hay trộm cắp sẽ đều bị trừng phạt



Mặc dù Lộ Viễn Minh đã nói ra ý định báo thù với băng đảng MXG, nhưng không thể nào chỉ là một câu nói rồi vỗ đầu một cái, bắt đầu hành động ngay lập tức.

Việc này đòi hỏi phải có kế hoạch và một số điều kiện tiên quyết, chẳng hạn như tìm ra vị trị của băng MXG, thành viên của chúng và xác nhận ai là người giữ khẩu trường, còn bao nhiêu viên đạn?

Mà tất cả điều nay đều liên quan đến một người, Tom.

Theo lời mọi người nói, John đã ra ngoài khám phá 3 lần liên tiếp, mỗi lần đều mang theo một thành viên trong tổ đội, tuy nhiên đến lần khám phá thứ 3 thì John gặp phải tai nạn và người đi cùng chính là Tom.

Sau khi sự việc xảy ra, Tom còn sống sót về báo tin John bị đâm sau lưng và khẩu súng bị cướp mất. Nhưng anh ta không giải thích tại sao mình bình an vô sự và tại sao lại có kẻ đâm sau lưng John rồi tìm được căn cứ ngân hàng nhanh chóng như vậy.

Tất cả các môn đồ đều cho rằng Tom đã phản bội một lần nữa, giống như Judas đã phản bội Chúa Gie-su trong thần thoại, Họ cho rằng lần này Tom phản bội John, nhưng vẫn trung thành với Đấng Cứu Tinh.

Khi Tom trở lại căn cứ, hắn liền bị rất nhiều môn đồ, dù không ai đánh đập hay ngược đãi nhưng cũng không ai can thiệp hay lên tiếng cho hắn, số phận sẽ do Lộ Viễn Minh quyết định.

Sau khi nắm được thông tin, hắn liền báo cho mọi người đưa Tom đến để thẩm vấn, nhìn vẻ mặt hốc hác của Tom sau khi được đưa đến liền nói: "Ta muốn biết lúc ngươi và John đi thám hiểm đã xảy ra chuyện gì, tốt nhất ngươi nên thành thật nếu không ta sẽ trừng phạt cực kì thảm khốc."

Tom đột nhiên bật khóc, vừa quỳ vừa nói trước mặt Lộ Viện Minh: "Lạy Chúa, con không phản bội John và cũng không phản bội ai. Khi John bị đâm sau lưng con rất sợ hãi, lo lắng rồi tuyệt vọng chạy về trở lại ngân hàng. Thưa Ngài, con thực sự không phản bội ai cả và con biết Ngài sẽ trở lại để cứu vớt bọn con, vậy nên con không bao giờ phản bội Ngài!!"

Lộ Viễn Minh im lặng một lát rồi nói với Tom: "Mục tiêu quan trọng của chúng ta là tìm được băng đảng MXG để phán quyết bọn chúng. Ngươi phải đồng hành cùng với bọn ta trong trận chiến này, sau đó ta sẽ hỏi băng MXG xem ngươi có phản bội bọn ta không. Nếu những gì ngươi nói bây giờ đều là dối trá khi thì ta giết chết ngươi !!"

Hưng phấn, Tom liền nói: "Lạy Chúa, con sẵn sàng chịu đựng mọi hậu quả cho lời nói bây giờ. Con không phản bội ai cả, con không phản bội John!."

Gật đầu ra tín hiệu cho Tom đứng lên, nhưng ngay lập tức, nhóm môn đồ bên cạnh bắt đầu thảo luận, hầu hết mọi người đều cho rằng Tom đang nói dối và đồng tình với quan điểm rằng anh ta đã phản bội khi tấn công John.

Hắn lập tức trở nên nghiêm túc và nói với mọi người: "Mọi người thấy rõ, tôi chỉ là một thanh niên mới nổi, không có nhiều kinh nghiệm xã hội và không sở hữu sức mạnh tâm linh hay sự thông thạo trong chiến thuật. Tôi không phải là người giàu có hay có địa vị xã hội cao, chỉ là một người chân thành đối với tất cả các bạn. Đúng, tôi không phải là chuyên gia pháp luật, và hiểu biết của tôi về pháp luật có thể còn hạn chế. Nhưng chúng ta không thể áp dụng nguyên tắc pháp luật phức tạp trong thế giới đầy rủi ro này. Chúng ta chỉ có thể dựa vào những giá trị cơ bản nhất của pháp luật để quyết định tội lỗi của Tom và trừng phạt anh ta. Kẻ giết người phải chịu án tử, kẻ gây thương tích và cướp phải bồi thường tội. Điều này không chỉ áp dụng cho Tom, mà còn là quy tắc cơ bản mà tất cả chúng ta, những người trong tổ chức này và những người sẽ gia nhập sau này, đều phải tuân thủ. Chúng ta cùng nhau tạo nên một giá trị cốt lõi đơn giản nhưng rất quan trọng để xây dựng một xã hội tiến bộ."

Mọi người đều chăm chú lắng nghe những gì hắn nói, không ít người âm thầm gật đầu, nhưng trong đó lại có 1 số người cực kì nghi ngờ thân phận Đấng Cứu Tính của Lộ Viễn Minh.

Ngay lập tức, một số người có ý kiến bất mãn: "Thưa ngài, lỡ như toàn bộ băng đảng MXG đều bị giết trong trận chiến thì sao? Như vậy tội lỗi của hắn sẽ được ẩn giấu đi mà không ai biết!!"

Với tội ác không thể được chứng minh, rất nhiều người bên trong tổ chức không muốn chấp nhận thực tế đó. Do đó, một số người chăm chú nhìn chằm chằm vào Tom để kiểm tra.

Lộ Viễn Minh đứng trước Tom, với chiều cao hơn hai mét, hoàn toàn che chắn anh ta. Anh ta lên tiếng lớn: "Đây mới là ý nghĩa cơ bản của giá trị đạo đức! Tom có thể có tội, có thể đã phản bội, có thể nói dối, có thể vì chúng ta và băng MXG thiệt mạng nhưng quan trọng nhất là, ai trong số các bạn có bằng chứng về sự phản bội, tội ác, hay chứng cứ về sự nói dối của anh ấy!?

"Tôi đã trải qua nhiều quốc gia, thậm chí không chỉ riêng Mỹ, và trên khắp thế giới, cả nước tôi cũng gặp nhiều biến động. Nhiều sự kiện đều bị méo mó, điều gì không xảy ra lần này không có nghĩa là nó chưa từng xảy ra với người khác. Điều quan trọng là chúng ta không thể chấp nhận sự kết luận mà không có chứng cứ. Chờ đợi một chút, sự tồn tại của bằng chứng có thể để lộ một số tội phạm và ác nhân trốn thoát trước mặt pháp luật. Nhưng quan trọng hơn, hãy nhớ rằng tôi thà bỏ qua một vạn tội phạm còn hơn để một người vô tội bị phạt chỉ vì thiếu chứng cứ!"

Đến đây, Lộ Viễn Minh nhìn mọi người xung quanh lập tức anh ta nói: "Nếu các bạn vẫn coi mình là môn đồ của tôi, nếu vẫn xem rằng đây là con đường thực tế của chúng ta thì nhất định phải tán thành quan điểm này. Hiện tại và trong tương lai, chúng ta phải tuân thủ nguyên tắc này. Muốn buộc tội một người, bạn phải có bằng chứng thực sự, không được đánh lừa hay lan truyền tin đồn không chắc chắn. Nếu không, các bạn không phải là môn đồ của tôi!"

Lời này được Lộ Viễn Minh nghĩ rằng chỉ là một cách tận dụng không khí tư tưởng của tôn giáo, nhưng trong tâm trí của hầu hết mọi người ở đây, nó giống như sấm sét giữa trời quang.

Cha xứ Edward là người đầu tiên quỳ xuống và nói với tâm hồn nồng nhiệt: "Những người đến đây, nếu không thể yêu thương Ngài như yêu thương cha mẹ, con cái, anh em, chị em, cũng như tính mạng của mình, thì họ không xứng làm môn đồ của Ngài... Chúa ơi, chúng ta, bọn trẻ vô tri, đây là lúc chúng ta cần lòng nhân ái của Chúa, xin chúa đừng bỏ rơi chúng con, hãy để chúng con tiếp tục theo đuổi con đường của Chúa!"

Charlie nhìn xung quanh với tâm trạng phức tạp, nhiều ý nghĩ không ngừng trỗi dậy trong tâm hồn anh. Cuối cùng, anh quyết định nửa quỳ xuống và nói với Lộ Viễn Minh: "Tiên sinh, hãy để tôi đi theo con đường của ngài nhưng tôi không tin vào Chúa, cho phép hôn lên bàn tay phải của ngài."

Lộ Viễn Minh giữ nguyên tư thế một lúc, không hiểu tại sao Charlie muốn thực hiện nghi thức này.

(Có lẽ đây là một nghi lễ tôn giáo nào đó? Có thể là giống như biểu tượng thập giá ở ngực như một phần của Thập Tự Giáo? Tôi thật sự không rõ, nhưng nếu họ muốn nói chuyện một cách trôi chảy, thay vì chỉ nói một vài từ ngữ sau khi gặp nhau, liệu chúng ta có thể đưa ra kế hoạch tái tạo một khu vực nào đó và sắp xếp một chiến lược trong vòng vài năm không?)

Mặc dù không hiểu rõ, nhưng Charlie thấu hiểu rằng đây chỉ là sự khác biệt văn hóa, và để tôn trọng văn hóa và tôn giáo của người Âu Mỹ anh quyết định tuân theo. Lộ Viễn Minh, với một nụ cười nhẹ, đưa bàn tay phải cho Charles. Anh nhẹ nhàng hôn lên bàn tay của Lộ Viễn Minh và sau đó, nói: "Xin tiên sinh, cho chúng tôi hai khẩu súng ngắn và đầy đủ đạn. Tôi và đồng đội của tôi sẽ đảm nhận nhiệm vụ tìm kiếm băng đảng MXG. Có thể chúng tôi bắt về được một số tù nhân."

Những người đứng xung quanh có vẻ do dự khi nghe Charlie nói, nhưng vì Lộ Viễn Minh đã phát ngôn mạnh mẽ, họ không dám phản đối. Lộ Viễn Minh không bận tâm mà ngay lập tức đồng ý với yêu cầu của Charles.

Cho dù Charlie thực sự mang theo hai thanh súng ngắn để thực hiện nhiệm vụ trốn thoát. Trong thế giới bên kia, việc bổ sung đạn dược là không khả thi và chỉ Lộ Viễn Minh mới có thể chế tạo. Do đó, việc này có thể coi là một khoản phí đồng thời loại bỏ những yếu tố không ổn định khỏi đội ngũ. Mặc dù có vẻ như không có thiệt thòi trong giao dịch thực tế, nhưng nếu Charlie thật sự muốn gia nhập tổ chức này, đây là một cơ hội để thu hút lòng tin và sự trung thành từ mọi thành viên. Ai cũng mong muốn tổ chức của họ có thể tin tưởng và cam kết lẫn nhau.

Charlie và đồng đội của anh ấy nhận được hai thanh súng ngắn cùng với đầy đủ đạn dược, biểu lộ lòng biết ơn sâu sắc bằng cách kính cẩn chào đứng về phía Lộ Viễn Minh. Sau đó, anh và đồng đội của mình nhanh chóng tìm kiếm băng đảng MXG.

Trong khi đó, Lộ Viễn Minh tiến hành cuộc kiểm tra chi tiết. Anh liên tục hỏi mọi người trong đội về nghề nghiệp, trình độ giáo dục và sau đó kiểm tra tình hình sinh trưởng của cây khoai tây trong công viên. Sau đó, anh quay lại ngân hàng để thương lượng với đám người còn lại về việc sử dụng 20 hạt ánh sáng không màu.

Sau một khoảng thời gian, trạm gác báo cáo rằng Charles và đồng đội đã trở về, kèm theo đó là một người bị thương.

Khi Charlie chở một người Châu Mỹ Latinh đầy máu vào ngân hàng, mọi người đều trở nên xôn xao.

Mỉm cười nói với Lộ Viễn Minh: "Lộ tiên sinh, tôi không không phụ mong đợi của ngài. Máu này là máu tươi của đối thủ. Người này là một trong băng MXG mà chúng tôi bắt được ở bên trong. Hắn sẽ cho chúng ta biết vị trí căn cứ để chúng ta có thể bắt đầu trả thù John."

Lộ Viễn Minh cực kì vui mừng, anh ta thực sự cần những người như Charlie, người dám mạo hiểm và chiến đấu mạnh mẽ. Còn lại hầu hết những người còn lại đều khá hiền lành.

Anh ta có phần thắc mắc, từ khi John qua đời, nhiều người liên tục đề cập đến "thánh John". Có lẽ người Âu Mỹ thường thích đặt danh hiệu thánh cho những người đã khuất để tôn vinh họ?

Tuy nhiên, điều này không làm ảnh hưởng đến quyết tâm của Lộ Viễn Minh. Hắn muốn thử nghiệm xem ngoài vũ khí, đạn dược, thực phẩm và nước ngọt có thể chế tạo ra nhiều thứ khác không.

Nhanh chóng cầm lấy một hạt ánh sáng không màu và đến gần tên vừa bị bắt từ băng MXG đang bị hấp hối: "Nếu ta cứu sống ngươi, liệu ngươi có cho ta biết được vị trí băng MXG, phải không?"

Không đợi tên đó lên tiếng, trong giây tiếp theo Lộ Viễn Minh liền ấn hạt ánh sáng không màu vào vết thương của tên này.