Phải làm gì giờ ?
Khi Lộ Viễn Minh nhìn thấy 6 người đó lao vào tòa nhà, trong đầu hắn có 2 suy nghĩ.
Suy nghĩ đầu tiên là chạy thật nhanh lên nóc tòa nhà nhưng ý tưởng này theo bản năng của hắn liền bị bác bỏ ngay khi vừa xuất hiện.
Vẫn còn hơn 30 giờ nữa trước khi trở về, hắn không thể sống sót bằng cách chui vào hang chó đó một lần nữa, tốc độ của những con quái vật này nhanh hơn tốc độ chạy của hắn rất nhiều, đồng thời chúng có tầm nhìn và khứu giác rất nhạy cảm.
Suy nghĩ thứ hai là trực tiếp bóp cò vào con quái vật đó để thử xem đạn tạo từ hạt ánh sáng không màu có bắn được không. Tuy nhiên ý nghĩ này cũng bị ngay lập tức bác bỏ, thứ nhất hắn chỉ có thể thử một lần. Thứ hai trong quá trình huấn luyện quân sự ở trường đại học thì hắn chưa bao giờ tiếp xúc với bất kỳ loại súng nào, hắn cũng không tin tưởng về độ chính xác khi bắn của mình.
Ngay lúc đó, Lộ Viễn Minh mỗi tay cầm 2 hạt ánh sáng không màu ngưng tụ lại thành 4 viên đạn trong suốt, xung quanh hắn chỉ còn 4 hạt ánh sáng không màu trôi nổi lơ lửng khiến hắn cảm thấy đau khổ. Nhưng hắn không quan tâm đến điều đó mà chạy xuống tầng một, lấy khẩu súng lục rồi nạp viên đạn trong suốt.
Hai con quái vật mặt người đã trấn áp được thêm 2 đứa trẻ, dù sao chúng nó cũng không thể chạy hơn người lớn được, con quái vật liền cắn xé chúng. Lũ trẻ chết ngay lập tức trong tiếng kêu thảm thiết, đứa thì cổ bị cắn đứt, đứa còn lại bị thì cắn đứt hết nội tạng.
Đồng tử của hắn liền co lại đồng thời lấy hết can đảm hét lớn: " Chạy ra hành lang, nhanh lên, chạy ra hành lang đi!!!"
Hai tên người lớn da trắng cùng mặc quần áo màu xanh nhạt, trên ngực có logo trông giống như nhân viên lao công của một trường học nào đó. Hai đứa còn lại mặc đồng phục học sinh. Một lớn, một nhỏ, đứa lớn là một bé gái chừng mười tuổi, đứa nhỏ là con trai tầm 6-7 tuổi.
Người dẫn đầu là một người đàn ông cao gầy, người còn lại cao hơn một chút nhưng hơi mập chạy tới vị trí mà hắn hét lớn. Do dự 1 chút, người đàn ông mập mạp quay người ôm lấy 2 đứa trẻ rồi mới chạy tới chỗ hắn.
Quái vật phía sau hẳn là đã có con mồi nên không đuổi theo nữa. Tên dẫn đầu khi chạy tới, nhìn thấy khẩu súng trong tay Lộ Viễn Minh rồi hét lớn "Chạy đi, vũ khí nóng cũng vô ích thôi!!"
Hét lớn xong hắn liền bỏ chạy lên lầu.
Còn người đàn ông mập mạp ôm 2 đứa trẻ thì thở hổn hển khi chạy tới chỗ hắn. Tuy nhiên một trong hai con quái vật đã bỏ con mồi mà chạy theo hắn. Tên mập mạp cũng nghe thấy tiếng quái vật đuổi theo sau lưng thì hét lên một tiếng lớn, nước mắt nước mũi chảy ra và chạy nhanh nhất có thể.
Lộ Viễn Minh cũng hết sức căng thẳng, chĩa súng vào con quái vật mặt người. Lúc này con quái vật cách khoảng 10 mét, còn tên mập mạp cách khoảng 7-8 mét. Khi con quái vật đánh ngã tên mập mạp, hắn liền nổ súng.
Thực ra hắn cũng chuẩn bị sẵn tinh thần rằng vũ khí nóng có thể vô dụng, nhưng thứ phát ra từ nóng súng không phải là viên đạn bình thường mà là một quả cầu ánh sáng trắng bay với tốc độ cực nhanh. Một tiếng nổ lớn như sấm sét rồi trực tiếp xuyên qua để lại một lỗ lớn như lỗ ném bóng rổ trên người con quái vật.
Tên mập mạp sửng sốt, ngơ ngác nhìn hắn sau đó mới quay lại nhìn con quái vật.
Không chỉ tên mập mạp mà ngay cả hắn và tên da trắng trên lầu cũng bị sốc bởi uy lực của viên đạn trong suốt này. Như thể hắn đang có một khẩu pháo cầm tay vậy. Đây không phải là một viên đạn bình thường nữa, nó hẳn phải là 1 quả cầu sấm sét.
Tên mập mạp loạng choạng đi theo phía sau Lộ Viễn Minh, sau đó đặt 2 đứa trẻ xuống và thở hổn hển, còn tên da trắng cao gầy không chạy lên lầu nữa mà liền hỏi: "Đây là súng lục à? súng lục à? Còn đạn không? Anh bạn, còn đạn không?"
Lộ Viễn Minh không trả lời mà nhìn chằm chằm vào con quái vật bị bắn chết ở phía xa, những hạt ánh sáng trắng bắt đầu xuất hiện trên cơ thể của con quái vật, khoảng một phần mười hạt ánh sáng là bay về phía hắn rồi dung nhập vào cơ thể.
Lần này hắn nhìn thấy rõ ràng quá trình những hạt đó dung nhập vào cơ thể mình, tin chắc rằng linh hồn và thể xác của mình sẽ ngày càng trở nên mạnh mẽ hơn nhờ nó.
Chỉ là không biết tại sao chỉ có một phần mười số hạt ánh sáng trắng được hấp thu, hay bởi khoảng cách quá xa nên hắn không hấp thu được, hoặc một loại quy tắc kỳ quái nào đó chỉ cho phép hắn hấp thu một phần mười.
Và ...
Nhìn về phía sau lưng có 2 đứa trẻ đang sợ hãi cũng tên mập mạp, còn tên đàn ông cao gầy thì nhìn quanh hành lang. Bọn họ dường như không thấy được những hạt ánh sáng này, chẳng lẽ chỉ có ta mới nhìn thấy và hấp thụ được?
Trong đầu hắn quá có nhiều nghi vấn nhưng cũng không thể tìm hiểu kĩ được, ngay lúc hắn bắn chết được 1 con quái vật, con còn lại tức giận bỏ đi miếng thịt đang gặm nhắm mà điên cuồng chạy tới định tấn công hắn.
Lộ Viễn Minh bắt đầu nhắm tới nó, dù sao hắn đến từ một thế giới hòa bình nên hắn đợi nó cách ít nhất hơn 20 mét mới bóp cò. Vẫn là một quả cầu ánh sáng trắng nhưng lại đập vào bức tường bên cạnh nó. Lập tức bức tường bị nổ tung và bị khoét một lỗ lớn, khói bụi bay tứ tung. Con quái vật lao nhanh ra khỏi đó và chỉ còn cách hắn khoảng chục mét nữa mà thôi.
"Chính giữa"
Lo lắng tốt độ, trong cơn hoảng loạn hắn liền bóp cò hai lần, hai quả cầu lần lượt bay ra cuối cùng cũng trúng nó, một quả vào đầu, một quả vào cánh tay trái. Con quái vật chết ngay lập tức, đầu và cành tay bị cắt đứt rồi trượt đi vài mét, gần như chạm vào chân của hắn.
Lúc này hắn mới cảm giác tim mình đập lên kịch liệt, trong tầm mắt của hắn rất nhiều hạt ánh sáng trắng bay lên từ thi thể nó, nhưng chỉ một phần mười là dung nhập vào cơ thể.
(Dường như không liên quan gì đến khoảng cách. Trong tương lai mình sẽ thử giết nó bằng tay xem như thế nào. Nếu có thể mình cũng cần phải tập luyện cách bắn súng nữa. Rõ ràng chỉ với 1 viên có thể giết nó nhưng mình phải sử dụng đến tận 3 viên.)
Vẫn còn một viên đạn cuối cùng để tiêu diệt con quái vật ngoài tòa nhà, nếu không giết được hắn sẽ chết!!!
Người đàn ông cao gầy chạy xuống cầu thang rồi lớn tiếng kêu: "Trời ơi, anh là mật vụ chính phủ à? Hay là người của khu 51? Hội Tam Điểm? Đây có phải là vũ khí năng lượng không?
Trong lúc tên cao gầy vẫn đang luyên thuyên, gã mập mạp thì an ủi 2 đứa trẻ đang khóc thì một tiếng gầm chói tai từ bên ngoài tòa nhà phát ra. Dự cảm không tốt, hắn liền chạy về cổng tầng một tòa nhà, ngoài một vũng máu thịt thì con quái vật còn lại thì không thấy đâu.
Tên cao gầy đi theo phía sau Lộ Viễn Minh nhìn ra ngoài cổng, kinh ngạc nói: "Quái vật sợ hãi bỏ chạy rồi, tuyệt vời, quái vật sợ hãi bỏ chạy rồi!!"
"KHÔNG........"
Lộ Viễn Minh sắc mặt âm trầm, hắn nghĩ tới một khả năng, tên mập mạp chạy tới nói: "Không phải vậy, con quái vật đó đang đi gọi đồng bọn, ta và cha đi săn đã gặp phải điều tương tự."
Trong lòng hắn cũng có ý nghĩ tương tự, trước khi quay trở lại đây tổng cộng có hơn 10 con, nhưng ở đây chỉ có 3 con. Vừa rồi nó gầm lên hẳn để triệu tập thêm đồng bọn.
"Đi, đi ngay!!! Hai người có gợi ý gì không, một nơi dễ phòng thủ nhưng khó bị tấn công, hay là một nơi ẩn nấp, hoặc nơi có cổng sắt với công trình kiên cố chẳng hạn!!!"
Nhìn nhau, tên cao gầy lập tức nói: "Ga tàu điện ngầm!"
Tên mập mạp còn lại nói: "Ngân hàng"
Im lặng nhìn nhau, Lộ Viễn Minh bế đứa trẻ lên đồng thời nói: "Mập mạp cầm lấy 1 cái, anh gầy dẫn đường đi, tàu điện ngầm, nhà ga hay ngân hàng. Chúng ta cần chạy đến địa điểm gần nhất, nhanh lên, nhanh lên!!!"
Hai người lúc này không dám do dự, mặc dù là Lộ Viễn Minh ra lệnh nhưng trước đó tên này vừa giết chết 2 con quái vật, trong tay lại còn vũ khí công nghệ cao nên cả 2 theo bản năng đều nghe lời. Gã mập mạp thì bế cô bé lên, còn gã cao gầy thì đi đầu dẫn đường.
Ngay khi ra khỏi tòa nhà, họ nghe thấy hơn chục tiếng gầm nối tiếp nhau từ xa, tất cả đều là tiếng gầm của đám quái vật mặt người. Sắc mặt họ liền tái nhợt.
Quái vật....
Chúng đang đến đây!!!