Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại

Chương 131: Sẽ không còn cho nàng cơ hội lùi bước



________________________________________

Hạ Thanh Ninh mặt bỗng nhiên đỏ bừng, chưa kịp nghĩ ngợi gì, vội bước nhanh vào phòng, giơ tay nhanh chóng giật chiếc nội y từ tay Lục Cảnh Chập ra, rồi giấu sau lưng mình.

Lục Cảnh Chập thấy Hạ Thanh Ninh đỏ mặt nhìn mình, có chút không hiểu vì sao, lúc này ánh mắt anh vô tình dừng lại ở trước n.g.ự.c cô, cái hình dáng căng phồng kia, anh dường như đã nhìn thấy ở đâu rồi...

Đầu óc anh bỗng nhiên thông suốt, ngay lập tức anh hiểu ra cái "quần áo" vừa rồi là để mặc ở đâu.

Chỉ thấy khuôn mặt băng sơn vạn năm không đổi của anh, bỗng nhiên cũng như bị Hạ Thanh Ninh lây nhiễm vậy, cũng đỏ bừ ng lên, một lát sau anh cất tiếng nói với Hạ Thanh Ninh:

"Xin, xin lỗi, anh không biết đó là..."

Anh không nói thêm gì nữa, càng giải thích dường như càng ngượng ngùng. Lúc này hai người vẫn nên không ở gần nhau thì hơn. Lục Cảnh Chập không nói gì nữa, quay người liền đi ra ngoài.

Sắc đỏ trên mặt Hạ Thanh Ninh phải rất lâu sau mới biến mất hoàn toàn, một mặt tự trách mình không che máy may lại, một mặt lại trách cái người đàn ông này quá tò mò.

Thật ra cũng không thể trách anh ấy tò mò, cái thời đại này quả thật vẫn chưa có kiểu nội y như vậy, anh ấy thấy lạ cũng là bình thường.

May mắn là anh ấy không trực tiếp hỏi mình đây là mặc ở đâu, nếu thế thì chắc mình xấu hổ c.h.ế.t mất.

Ngồi vào trước máy may, Hạ Thanh Ninh nhanh chóng hoàn thành những chiếc nội y còn dang dở, hai chiếc màu trắng và hai chiếc màu đen.

Chiếc màu trắng có nhiều đường viền ren hơn, nhìn tương đối thuần khiết và nhẹ nhàng, chiếc màu đen không có ren, nhìn không thuần khiết mà chỉ còn lại sự quyến rũ.

Nàng thu dọn những mảnh vải vụn trên mặt bàn máy may, đun nước, giặt sạch tất cả nội y. Khi phơi, nàng có chút băn khoăn.

Loại quần áo riêng tư này đương nhiên không thể phơi ra ngoài, phơi trong phòng thì lại sợ Lục Cảnh Chập nhìn thấy sẽ ngại. Nàng nhìn quanh một lượt, cuối cùng phơi sau rèm cửa. Giờ thời tiết nóng, không sợ không khô.

Ra ngoài một lúc lâu, Lục Cảnh Chập mới quay về, hai người đều rất ăn ý không nhắc lại chuyện nội y nữa.

Ngày hôm sau là Chủ Nhật, Hạ Thanh Ninh không phải đi làm. Buổi chiều Lục Cảnh Chập có việc ra ngoài, Hạ Thanh Ninh thu dọn một chút rồi cũng ra cửa. Nàng nhân cơ hội này lại đi hỏi thăm tin tức cô gái kia ở những cửa hàng gần tiệm cơm quốc doanh.

Hạ Thanh Ninh trực tiếp đi đến khu vực gần tiệm cơm quốc doanh, mở rộng phạm vi tìm kiếm thêm một chút, cuối cùng cũng tìm được người quen biết cô gái đó ở một tiệm cắt tóc.

Người quen biết cô gái cũng là một cô bé chưa đến tuổi thành niên. Hạ Thanh Ninh nói dối rằng cô gái trong bức vẽ đã giúp đỡ mình, lần này là đặc biệt đến để cảm ơn cô ấy. Rất nhanh, cô đã nhận được sự tin tưởng của cô bé trước mặt, và cô bé cũng kể tất cả những gì mình biết cho Hạ Thanh Ninh.

Hóa ra hai cô bé cùng thôn, ba tháng trước hai người cùng nhau lên thành phố tìm việc. Cô gái trong bức vẽ của Hạ Thanh Ninh tên là Chu Mộng Đệ, năm nay mới mười lăm tuổi, vô cùng thật thà, chất phác. Trong nhà có hai chị gái, một em gái và một em trai.

Phiêu Vũ Miên Miên

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Hai người đến thành phố xong thì vẫn luôn làm việc gội đầu thuê ở tiệm này. Mấy ngày trước có một người phụ nữ khoảng bốn, năm chục tuổi, tự xưng là người thân của Mộng Đệ, bỗng nhiên đi cùng cô bé đến xin thôi việc, nói là đã giúp cô bé tìm được công việc tốt hơn, rồi dẫn cô bé đi.

Hạ Thanh Ninh biết người phụ nữ đó chính là Vương Minh Phương. Chu Mộng Đệ là một cô gái chưa chồng, mới mười lăm tuổi, bỗng nhiên có thai, đương nhiên không thể để người khác biết, vì vậy Vương Minh Phương chắc chắn đã giấu cô bé đi rồi.

"Cháu có biết Mộng Đệ hiện giờ đang ở đâu không?" Hạ Thanh Ninh nhìn cô bé trước mặt hỏi.

"Không biết ạ." Cô bé lắc đầu trả lời.

Hạ Thanh Ninh làm ra vẻ lo lắng nhìn cô bé hỏi:

"Cháu và Mộng Đệ cùng thôn, trước kia có gặp người 'thân thích' đã đưa cô ấy đi không?"

"Không, không có ạ." Cô bé có chút không hiểu vì sao mà nhìn Hạ Thanh Ninh nói.

"Cô cảm thấy Mộng Đệ chắc chắn đã gặp nguy hiểm rồi, bây giờ chuyện lừa bán phụ nữ nhiều như vậy, biết đâu người phụ nữ đưa cô ấy đi chính là kẻ chuyên lừa bán phụ nữ. Cháu mau nói cho cô số điện thoại của ban chỉ huy đại đội thôn các cháu, và tên bố mẹ Mộng Đệ nữa. Cô sẽ liên hệ ngay với họ. Nếu người phụ nữ kia thật sự là người thân của gia đình họ, bố mẹ cô ấy chắc chắn sẽ biết. Nếu không phải, thì Mộng Đệ sẽ gặp nguy hiểm, chúng ta phải nhanh chóng báo cảnh sát." Hạ Thanh Ninh thần sắc càng thêm nghiêm túc, nói với cô bé.

Cô bé vừa nghe bạn mình gặp nguy hiểm cũng hoảng hốt theo, không cần suy nghĩ liền kể tình hình gia đình Chu Mộng Đệ và số điện thoại của ban chỉ huy đại đội thôn họ.

Hạ Thanh Ninh lấy ra giấy bút đã chuẩn bị sẵn, ghi lại số điện thoại và tên bố mẹ Chu Mộng Đệ một cách cẩn thận.

Có được thông tin mình muốn, Hạ Thanh Ninh không nán lại lâu, nói lời cảm ơn với cô bé rồi ra khỏi tiệm cắt tóc.

Cho dù Vương Minh Phương có giấu Chu Mộng Đệ đi cũng không sao, bây giờ mình đã có thông tin và số điện thoại của bố mẹ cô bé, mọi chuyện sẽ dễ giải quyết hơn nhiều.

Từ cái tên "Mộng Đệ" không khó để nhận ra, cô bé chắc chắn sinh ra trong một gia đình trọng nam khinh nữ. Những gia đình như vậy, phần lớn sẽ dùng hôn sự của con gái để tích cóp tiền sính lễ cho con trai. Nếu không đưa tiền cho họ, họ nhất định sẽ đến tận cửa làm loạn. Chỉ cần họ đến làm loạn, đến lúc đó chuyện sẽ không còn là thứ mà Vương Minh Phương có thể kiểm soát được nữa.

Sau khi giải quyết xong mọi việc, Hạ Thanh Ninh liền trở về nhà.

Trong phòng chỉ có một mình Diêu Hồng Mai, vừa thấy Hạ Thanh Ninh về, cô ấy liền lập tức đi tới, có chút nôn nóng nói:

"Thanh Ninh, cuối cùng cô cũng về rồi, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cô."

Hạ Thanh Ninh nhìn dáng vẻ lo lắng của cô ấy, biết ngày một đêm này, cô ấy chắc chắn vô cùng dày vò. Cô không hỏi nhiều gì, mà rất bình thản nói với cô ấy:

"Vào trong phòng nói chuyện đi."

Nói xong liền tự mình đi vào phòng, giơ tay kéo rèm cửa lại, cố ý để lại một khe hở vừa đủ, sau đó ngồi xuống, ánh mắt có thể vừa vặn nhìn ra ngoài cửa sổ.

Trong lòng nàng đã có chủ ý, lần này nàng sẽ không còn cho Diêu Hồng Mai cơ hội lùi bước giữa chừng nữa!