________________________________________
Lục Cảnh Chập cũng không quá rành cách dùng máy ảnh, nhưng vừa rồi thấy Hạ Thanh Ninh dùng, cơ bản đã nắm được một ít. Anh cũng di chuyển màn hình trước và sau một chút, rồi lại phát hiện không có gì thay đổi, liền giơ tay bấm nút chụp.
Anh ấy quả thực không hề kẹt sỉ trong việc dùng cuộn phim, cứ thế chụp lia lịa cô gái đang hái hoa. Cô gái đó quá đỗi tươi tắn và xinh đẹp, ghi lại thế nào cũng dường như không đủ.
Chờ đến khi mặt trời hoàn toàn lặn xuống, chân trời chỉ còn lại một vệt hồng, Hạ Thanh Ninh ôm hoa đứng dưới vệt hồng đó, cúi đầu khẽ cười, Lục Cảnh Chập bấm nút chụp lần cuối cùng. Trong vô thức, mười tám tấm phim đã dùng hết.
Trở về sau, Hạ Thanh Ninh đi cắm hoa, Lục Cảnh Chập liền lấy cuộn phim ra, lắp một cuộn mới vào, định ngày mai sẽ đi rửa tất cả ảnh ra.
________________________________________
Sau lần nói chuyện phân gia, mấy ngày nay mẹ con Vương Minh Phương đều đang dọn dẹp căn nhà mới bên kia. Căn nhà quả thực khá nhỏ, lại còn phải ở năm người, không còn cách nào khác đành phải ngăn ban công ra, đặt một cái giường cho Vương Minh Phương và Hà San San ngủ.
Hà San San rất bất mãn, cảm giác căn nhà này bây giờ, ngoài việc là nhà lầu, chẳng khác gì bên nhà họ Hà cả.
Tuy nhiên, dì hai của cô ta lại truyền đến một tin tốt lành, nói Liêu Viễn Chinh nhận được điều lệnh, sẽ đến quân khu phòng thủ làm Phó doanh trưởng. Chức quan này được thăng đúng lúc, Hà San San thỏa sức tưởng tượng, sau này mình sẽ là Doanh trưởng thái thái, càng nhìn điều kiện sống hiện tại càng chướng mắt, thường xuyên lại gây chuyện cãi vã một phen.
Lục Lập Đông đã thấp thỏm hai ngày, thấy Lục Cảnh Chập quả nhiên không đi tố cáo mình, cũng liền yên tâm. Hiện tại hắn ta cũng hoàn toàn không cần phải cố kỵ Diêu Hồng Mai nữa, hễ rảnh là lại đi gặp tiểu tam bên ngoài.
Thấm thoắt, đã đến thứ Sáu. Diêu Hồng Mai thật sự không nhịn được mà đến tìm Hạ Thanh Ninh, càng gần đến thời gian, trong lòng nàng càng không có gì chắc chắn. Mẹ con Vương Minh Phương vẫn không động thủ, trong lòng nàng vừa sốt ruột vừa lo lắng.
"Thanh Ninh, bọn họ sao vẫn chưa có động tĩnh gì? Không định ra tay sao?" Diêu Hồng Mai nhìn Hạ Thanh Ninh lo âu hỏi.
Tính toán thời gian, Hạ Thanh Ninh quả thật còn hai ngày cuối cùng, vì thứ Hai danh sách tuyển công nhân sẽ ra, bọn họ chỉ còn hai ngày này để thu phục Liêu Cường. Vương Minh Phương người này vốn dĩ xảo trá, đoán chừng đang tìm cơ hội thích hợp nhất.
"Ngày mai hoặc ngày kia, bọn họ chắc chắn sẽ có động thái." Hạ Thanh Ninh nói một cách chắc chắn.
Diêu Hồng Mai nhận được câu trả lời khẳng định, trong lòng yên tâm hơn một chút, sau đó lại hỏi:
"Vậy bọn họ sẽ ra tay ở đây, hay là ở nhà mới?"
Hạ Thanh Ninh nghĩ nghĩ, về lý thuyết thì bọn họ nên làm chuyện này ở căn nhà mới bên kia, bởi vì bên đó không như bên này người đông mắt tạp (nhiều người phức tạp), càng có lợi cho việc họ thực hiện kế hoạch. Nhưng Hạ Thanh Ninh lại muốn họ có thể ra tay ở đây.
Thứ nhất là, nếu vạch trần sự thật ở đây, cô ấy có thể cho những người từng thấy nguyên chủ và Lục Cảnh Chập trước kia biết chân tướng, càng có lợi cho việc tẩy sạch tiếng xấu bấy lâu nay của mình.
Thứ hai là, cô ấy muốn Lục Cảnh Chập có thể ở bên cạnh chứng kiến khi sự thật được vạch trần.
Để bọn họ thuận lợi ra tay ở đây, mình phải tạo cơ hội cho Vương Minh Phương. Hạ Thanh Ninh nhìn về phía Diêu Hồng Mai nói:
"Chốc nữa chị giả vờ vô tình tiết lộ cho họ một chút, nói rằng tôi và Lục Cảnh Chập Chủ Nhật sẽ đi ra ngoài, rất khuya mới về. Nếu họ muốn đến căn nhà mới bên kia, chị cứ tìm mọi lý do để từ chối không đi. Như vậy, họ không còn cách nào khác, sẽ lựa chọn ra tay ở đây."
Diêu Hồng Mai nghe xong gật gật đầu, nàng càng quen thuộc môi trường bên này, càng có cảm giác an toàn hơn.
Phiêu Vũ Miên Miên
Buổi tối, Hạ Thanh Ninh đang suy tính nên dùng lý do gì để Lục Cảnh Chập cùng mình đi ra ngoài, thì Lục Cảnh Chập đến hỏi cô ấy, Chủ Nhật có thể cùng anh ấy đi thăm Hiệu trưởng Quách không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hạ Thanh Ninh nhớ rõ vị Hiệu trưởng Quách này, chính là người mà Bồ Nguyệt đã nhắc đến muốn cùng Lục Cảnh Chập đi thăm hỏi khi lần trước họ gặp nhau ở bệnh viện.
Hạ Thanh Ninh rất sảng khoái đồng ý, chỉ cần mình và Lục Cảnh Chập đi vắng, mẹ con Vương Minh Phương sẽ có thể ra tay không hề cố kỵ.
Quả nhiên, sau khi biết Hạ Thanh Ninh và Lục Cảnh Chập Chủ Nhật sẽ đi ra ngoài, Vương Minh Phương liền hạ quyết tâm ra tay ngay trong căn phòng này. Để tiện cho việc bắt gian tại trận, bà ta còn đặc biệt kêu công nhân đến, dỡ bỏ bức tường ngoài của gian phòng được ngăn ra trong phòng khách, mỹ kỳ danh rằng (lấy danh nghĩa đẹp đẽ là) trước khi chuyển nhà, sẽ khôi phục lại hiện trạng ban đầu cho họ.
Sau khi bức tường ngoài được dỡ bỏ, liền để lại một chiếc giường ở đó, kéo một tấm rèm. Đến lúc đó, người khác vừa bước vào là có thể bắt gian tại trận Diêu Hồng Mai và vị Chủ nhiệm Liêu kia ngay trên giường.
Vào thứ Bảy, Vương Minh Phương liền kêu Hà San San cố ý trang điểm một phen, đi gặp Liêu Cường.
Hà San San nói với Liêu Cường là ngày mai mời hắn đến nhà ăn cơm trưa. Liêu Cường nghĩ đến việc đến nhà mà không thể làm gì, lại còn sẽ gặp Hạ Thanh Ninh và chồng cô ấy, chẳng phải là tự tìm phiền toái sao? Vì thế liền từ chối.
Hà San San có chút nóng nảy, hắn ta không đi thì kế hoạch còn thực hiện thế nào? Nhớ đến lời mẹ mình Vương Minh Phương nói "luyến tiếc hài tử bộ không lang", liền nói với Liêu Cường:
"Bọn họ đều không có ở nhà, anh đến nhà chỉ có hai chúng ta thôi." Sau đó thuận thế nghiêng vào người hắn ta, môi kề sát tai hắn, khẽ giọng dịu dàng nói:
"Ăn uống xong, chúng ta có thể còn làm những chuyện khác nữa."
Hơi thở ấm áp quấn quýt bên tai Liêu Cường, khiến hắn ta toàn thân khó chịu, liền ôm lấy eo Hà San San, đôi mắt nhỏ dáo dác từ trên xuống dưới, dừng lại trên bộ n.g.ự.c đẫy đà của cô ta, biết rõ mà cố hỏi nói:
"Chuyện khác là chuyện gì?"
Hà San San nhịn xuống sự ghê tởm trong lòng, hôn một cái lên mặt hắn ta, dáng vẻ thẹn thùng:
"Anh muốn làm gì cũng được."
Liêu Cường tự nhiên biết lý do cô ta nhào vào lòng mình, thứ Hai danh sách tuyển công nhân trong xưởng sẽ ra, cô ta làm vậy, đơn giản là muốn có được suất vào xưởng. Vì thế cũng không vòng vo, trực tiếp hứa hẹn:
"San San, chỉ cần em chiều tôi, tôi đảm bảo sẽ đưa em vào xưởng." Nói xong muốn ôm Hà San San hôn môi, Hà San San vội vàng đẩy hắn ta ra, thấy hắn ta không vui, lại tiến lên giả vờ yểu điệu mà dỗ dành nói:
"Ngày mai em nhất định sẽ thỏa mãn tất cả yêu cầu của Chủ nhiệm Liêu."
________________________________________
Thứ Bảy, Diêu Hồng Mai lại đến tìm Hạ Thanh Ninh một lần, nói cho cô ấy biết, bọn họ ngày mai sẽ ra tay, vì Vương Minh Phương nói, ngày mai muốn mời một vị khách đến nhà ăn cơm, bảo nàng chuẩn bị thêm vài món ăn.
Diêu Hồng Mai có chút đứng ngồi không yên. Vương Minh Phương và bọn họ không động thủ, nàng có chút nóng nảy; động thủ, nàng lại lo lắng.
Hạ Thanh Ninh bảo Diêu Hồng Mai không cần căng thẳng, cứ làm theo kế hoạch là được.
Dưới sự trấn an của Hạ Thanh Ninh, Diêu Hồng Mai cũng dần buông bỏ lo lắng, dù sao ngày mai là mình nấu cơm, thức ăn họ sẽ không động tay động chân, chỉ có thể giở trò ở phần đồ uống. Đến lúc đó mình cứ tùy cơ ứng biến là được, nếu thật sự có bất kỳ ngoài ý muốn nào, Hạ Thanh Ninh cũng sẽ đến tiếp ứng.
Sau khi nói chuyện xong với Diêu Hồng Mai, Hạ Thanh Ninh liền đi ra ngoài gọi một cuộc điện thoại, không gọi ở buồng điện thoại đầu ngõ, mà đi rất xa, đến một buồng điện thoại hoàn toàn xa lạ để gọi.
Tất cả đều đã chuẩn bị xong, chỉ chờ ngày mai trò hay mở màn.