Kết Hôn Bốn Năm Không Gặp Mặt, Ông Xã Quan Quân Đã Trở Lại

Chương 153: Bắt gian 2: Gì Khoan Thai và Liêu Cường bị bắt gian trên giường



________________________________________

Nói đến đây, bà ta bỗng nhiên im bặt, chỉ thấy sắc mặt Vương Minh Phương bỗng chốc trắng bệch, có thể nhìn ra được, lần này là thật sự vừa kinh vừa sợ.

Lục Lập Đông bên cạnh thấy mẹ mình có vẻ như thấy ma, đang định lại gần xem, lại thấy Vương Minh Phương đột nhiên một tay kéo tấm rèm lên, sau đó vô cùng mất tự nhiên quay đầu nhìn về phía bà thím Ngô, giọng run rẩy, lắp bắp nói:

"Hắn, hắn, thím Ngô ơi, trong nhà có chút chuyện, thím, thím mau về trước đi." Nói rồi liền kéo bà thím Ngô đi ra ngoài.

Cái dáng vẻ vội vàng đó, dường như sợ người khác nán lại thêm một giây.

Nào ngờ vừa ra đến cửa, liền thấy một đám hàng xóm trong viện đứng bên ngoài.

Đứng ở phía trước lại là – người mà theo kế hoạch của bà ta, vốn nên đang ở trên giường – Diêu Hồng Mai.

Hiện tại Vương Minh Phương cũng không rảnh lo suy nghĩ lễ phép hay không, liền muốn mọi người nhanh chóng rời đi, chỉ thấy bà ta đuổi mọi người ra ngoài, trong miệng lớn tiếng nói:

"Đi ra ngoài hết, đi ra ngoài hết, chạy vào nhà người khác làm gì?"

Sở dĩ nói lớn tiếng như vậy, cũng là muốn dùng giọng nói của mình, để át đi tiếng rên rỉ khó nghe từ trong phòng.

"Lục Lập Đông nhà bà đâu? Kêu nó ra đây." Chủ nhiệm phụ nữ Lý Thu Liên đứng sau Diêu Hồng Mai, nhìn Vương Minh Phương giọng lạnh lùng nói:

"Vừa nãy Hồng Mai đến tìm tôi khiếu nại, nói Lục Lập Đông hành hung phụ nữ."

Mặc dù hai người đang nói chuyện, nhưng tiếng rên rỉ trong phòng vẫn truyền ra ngoài. Lúc này đã có người tò mò hỏi:

"Ồ, trong phòng là tiếng gì vậy?"

Được lời nhắc nhở của bà ấy, mọi người không nói nữa, đều dựng tai lên nghe, rất nhanh đều nghe thấy tiếng rên rỉ ái muội của phụ nữ trong phòng. Mọi người hai mặt nhìn nhau, đều không hẹn mà cùng hướng ánh mắt về phía tấm rèm sau phòng khách.

"Không, không có gì..." Vương Minh Phương cuống quýt che giấu, lớn tiếng nói:

"Là mèo nhà tôi kêu."

Diêu Hồng Mai ngoài cửa thấy đã kích thích được sự tò mò của mọi người, không còn chần chừ nữa, bỗng nhiên một bước dài xông vào trong phòng, một tay kéo tấm rèm vải xuống.

"Đừng..." Vương Minh Phương hét lớn muốn ngăn cản, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Theo tấm rèm rơi xuống đất, trên giường ở phòng khách, hai thân thể trần trụi, quả thể (khỏa thân) giao nhau quấn lấy nhau trong chăn, cứ như vậy phơi bày trước mắt mọi người.

Chỉ thấy người đàn ông trọc đầu kia vẻ mặt hoảng sợ nhìn mọi người, người phụ nữ thì mở to đôi mắt trống rỗng, trong miệng vẫn còn phát ra tiếng rầm rì.

"San San..." Bà thím Ngô đứng trong phòng kinh ngạc kêu lên.

Nghe thấy tiếng kêu của bà ấy, ánh mắt mọi người ngay sau đó đều nhìn lại.

Cảnh tượng lượng thông tin quá lớn, quá khiến người ta kinh ngạc, trong phút chốc tất cả mọi người đều ngây dại.

Trong lúc mọi người đang ngây người, Diêu Hồng Mai đã ném toàn bộ quần áo của Liêu Cường và Hà San San trên giường ra ngoài cửa sổ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Làm như vậy, tự nhiên là để ngăn ngừa Liêu Cường bỏ trốn, bây giờ hay rồi, hắn ta không có quần áo, thân thể trần trụi, xem hắn ta còn chạy được bằng cách nào.

"Hà San San cô cũng quá kỳ cục rồi, một cô gái chưa chồng, ban ngày ban mặt, dẫn đàn ông về nhà làm loại chuyện này, cô còn biết xấu hổ hay không?"

Chủ nhiệm phụ nữ Lý Thu Liên dẫn đầu đi vào trong phòng, hỏi Hà San San đang trần truồng trong chăn.

Phiêu Vũ Miên Miên

Vừa nãy một đám tiểu tức phụ (vợ trẻ), đại thẩm tử (bà thím lớn tuổi) đi cùng Diêu Hồng Mai đến tìm Trương Thu Liên khiếu nại, nói là Lục Lập Đông động tay đánh cô ta. Ngay từ đầu bà ấy còn có chút nghi hoặc, vì mặt Diêu Hồng Mai trắng nõn sạch sẽ, không có chút thương tích nào.

Hơn nữa Lục Lập Đông trong cái viện này, từ trước đến nay luôn là hình ảnh thật thà bổn phận, trước kia chưa từng nghe nói hắn ta đánh vợ. Trong ánh mắt nghi hoặc của Lý Thu Liên, Diêu Hồng Mai chủ động vén quần áo lên, quả nhiên trên người toàn là những vết bầm tím tím tím xanh xanh.

Xảy ra loại chuyện này, làm chủ nhiệm phụ nữ Trương Thu Liên, tự nhiên sẽ không ngồi yên không nhìn đến, rất nhanh liền cùng Diêu Hồng Mai, và một đoàn hàng xóm muốn bênh vực kẻ yếu cho Diêu Hồng Mai cùng nhau, ùn ùn kéo đến nhà họ Lục.

Nào ngờ vừa vào cửa liền đụng phải, Hà San San và một người đàn ông lạ mặt đang làm chuyện bậy bạ trên giường.

Người trong viện, vốn từ trước đến nay đã không ưa cách làm người của Hà San San, bây giờ thấy cô ta gây ra loại tai tiếng này, không một ai giúp cô ta nói chuyện, đều bắt đầu chỉ trích:

"Không ngờ Hà San San lại phóng đãng như vậy, ban ngày ban mặt đã dẫn đàn ông về nhà làm loại chuyện này, quá hạ tiện."

"Đúng vậy, quả thực làm mất mặt phụ nữ chúng ta, xem cô ta sau này còn dám trơ trẽn ra ngoài gặp người không."

"Ơ, người đàn ông này là ai vậy? Sao tôi chưa thấy bao giờ nhỉ? Các cô có ai quen không?"

Bị người ta đổ bộ trên giường, sắc mặt Liêu Cường trắng bệch, muốn chạy, nhưng lại không có quần áo, chỉ có thể như con chim cút, chôn đầu vào, trốn trong chăn, một câu cũng không dám nói.

Lúc này Vương Minh Phương chỉ cảm thấy đầu "ong" một tiếng, m.á.u xông thẳng lên trán, cơ thể cũng bất giác lay động hai cái, suýt nữa không đứng vững, lần đầu tiên hoảng hốt mất kiểm soát đến vậy.

Lục Lập Đông bên cạnh cả người cũng ngây ngốc, trong phút chốc đầu óc không thể suy nghĩ gì được. Chỉ thấy ánh mắt hắn ta bỗng nhiên rơi xuống người Diêu Hồng Mai bên cạnh, vẻ mặt kinh ngạc, không cần nghĩ ngợi mà buột miệng thốt ra nói:

"Cô, cô sao lại ở đây?"

"Lời anh hỏi thật kỳ lạ." Diêu Hồng Mai khóe môi nhếch lên một nụ cười, mang theo vài phần đắc ý, nhìn về phía Lục Lập Đông, biết rõ cố hỏi nói:

"Không ở đây, vậy anh cảm thấy tôi nên ở đâu? Ở trên giường sao?"

Diêu Hồng Mai thấy thời cơ đã không còn chênh lệch (vừa phải), chuẩn bị nói ra tất cả sự thật, chỉ thấy nàng nhìn về phía mọi người, mở miệng nói:

"Hôm nay mọi người đều ở đây, tôi muốn nói cho mọi người một chuyện..."

"Hồng Mai!" Vương Minh Phương bỗng nhiên mở miệng cắt ngang lời Diêu Hồng Mai, tiến lên một tay giữ chặt cánh tay nàng, vẻ mặt vô cùng đau đớn, hỏi:

"Hồng Mai con vì cái gì muốn hại San San nhà ta như vậy chứ!"

Vừa rồi Vương Minh Phương nghe được Diêu Hồng Mai hỏi "Không ở đây, vậy anh cảm thấy tôi nên ở đâu? Ở trên giường sao?" những lời này, đã biết, họ đây là bị Diêu Hồng Mai tính kế.

Đầu óc Vương Minh Phương xoay chuyển nhanh chóng, nghĩ cách đối phó.

Bà ta nhìn nhìn cô con gái có chút thần trí không rõ trên giường, biết chuyện đã đến nước này, danh tiết của Hà San San khẳng định không giữ được. Muốn xoay chuyển cục diện, chỉ có thể biến Hà San San thành người bị hại.

Nếu nói Liêu Cường cưỡng h.i.ế.p nàng, thì có thể khiến Hà San San trở thành người bị hại. Nhưng Hà San San hiện tại đã cùng hắn ta làm vợ chồng, cho dù có đưa Liêu Cường đi ngồi tù, nước bọt của người khác cũng có thể nhấn chìm Hà San San. Cách duy nhất là khiến hắn ta cưới Hà San San, đến lúc đó hai người lấy giấy kết hôn, người khác có nói chuyện phiếm, chuyện này cũng sẽ qua đi.

Cho nên chuyện này không thể đổ lên đầu Liêu Cường. Nghe được Diêu Hồng Mai nói, muốn nói cho mọi người một chuyện, tròng mắt Vương Minh Phương bỗng nhiên xoay chuyển, lập tức có cách rồi!