Liêu Cường đã bị bắt, nhưng thời đại này không giống như hiện tại internet phát triển nhanh chóng, tin tức truyền đi chậm. Hiện tại chắc hẳn người trong nhà máy vẫn chưa biết.
Hạ Thanh Nịnh do dự một chút, nói với Tổ trưởng Tần:
“Chủ nhiệm Liêu hình như có chuyện ở nhà, mấy ngày nay không đến được. Em sẽ viết đơn xin nghỉ việc, lát nữa đi tìm quản đốc để duyệt.”
“Chủ nhiệm Liêu có chuyện ở nhà sao? Sao tôi không nhận được tin tức nào nhỉ?” Tổ trưởng Tần nghi hoặc hỏi.
Hạ Thanh Nịnh dựa trên nguyên tắc "một chuyện không bằng thiếu một chuyện", cũng không nói cho họ về việc Liêu Cường bị bắt. Lát nữa nếu truyền ra ngoài, mọi người đều sẽ hỏi cô làm sao mà biết được, sẽ rất phiền phức. Cho nên cô chỉ nói mình nghe đồng nghiệp trong bộ phận nói.
Tổ trưởng Tần cũng không hỏi nhiều nữa, chỉ bảo cô viết đơn xin nghỉ việc rồi nộp lên trên là được.
Hạ Thanh Nịnh viết đơn xin nghỉ việc, đi đến văn phòng quản đốc thì phát hiện không có ai. Người bên cạnh nói cho cô biết, quản đốc hôm nay lên lớp bồi dưỡng, người vẫn chưa tới. Cô nghĩ nghĩ, đặt đơn xin nghỉ việc lên bàn quản đốc, chờ ông ấy đến thấy, tự nhiên sẽ tìm mình nói chuyện.
Rất nhanh, mọi người đều đã biết chuyện Hạ Thanh Nịnh muốn nghỉ việc. Đồng thời bày tỏ rất tiếc khi cô đi, lại hâm mộ cô có thể đi theo chồng quân nhân, còn nhắc nhở cô đừng quên mọi người, sau này trở lại thì tụ tập.
Đối mặt với sự luyến tiếc và nhiệt tình của mọi người, Hạ Thanh Nịnh gật đầu đồng ý, tỏ vẻ sau này có cơ hội sẽ trở về thăm mọi người.
Biết Hạ Thanh Nịnh sắp đi, người vui vẻ nhất đương nhiên là Lưu Tiểu Hồng. Không có Hạ Thanh Nịnh, sau này ánh mắt của mọi người lại có thể quay về trên người cô ta, cô ta vẫn là bông hoa rực rỡ nhất trong nhà máy dệt.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Lưu Tiểu Hồng liền nhịn không được nhếch lên.
“Tiểu Hồng, có chuyện gì mà vui vậy?” Tiền Tiểu Phương thấy cô ta cả ngày đều rất vui vẻ, nhịn không được tò mò hỏi.
“Không có gì.” Lưu Tiểu Hồng cũng biết tâm tư nhỏ của mình có chút không thể đưa lên mặt bàn, tự nhiên sẽ không nói cho cô ấy.
“À.” Tiền Tiểu Phương ừ một tiếng, tuy rất tò mò, nhưng cũng không hỏi nhiều nữa. Trên mặt bỗng nhiên nở nụ cười, hỏi:
“Tớ nghe nói Viễn Chinh ca muốn điều về khu quân sự phòng thủ, còn thăng doanh trưởng nữa sao?”
Nghe Tiền Tiểu Phương nhắc đến anh trai mình Lưu Viễn Chinh, Lưu Tiểu Hồng càng lộ vẻ đắc ý. Cô ta biết anh trai lần này thăng là phó doanh trưởng, nhưng lại không có ý định đính chính cho Tiền Tiểu Phương, cứ theo lời cô ấy nói tiếp:
“Tin tức của cậu nhanh thật đấy.” Nói xong, cô ta như nghĩ đến điều gì, hạ giọng nói với Tiền Tiểu Phương:
“À, chiều nay tan tầm tớ không đi cùng cậu nữa nhé, anh tớ muốn lái xe đến đón tớ.” Nói xong lại dặn dò:
“Lát nữa ở cổng xưởng thấy anh ấy, cậu đừng nói cho người khác biết anh ấy là anh tớ.”
“Ơ, tại sao vậy?” Tiền Tiểu Phương vẻ mặt khó hiểu, truy vấn.
“Đừng nói là đừng nói.” Đôi mắt hồ ly quyến rũ của Lưu Tiểu Hồng hất lên, dặn dò:
“Nếu có người hỏi, cậu cứ nói… anh ấy đến theo đuổi tớ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần trước đến gần chồng Hạ Thanh Nịnh, bị mất mặt lớn trước mọi người như vậy, Lưu Tiểu Hồng vẫn luôn canh cánh trong lòng. Cô ta cần phải lấy lại thể diện, nên năn nỉ anh trai mình cũng mặc quân phục đến cổng xưởng đón mình, để mọi người biết mình cũng có anh lính đẹp trai đến đón.
Tiền Tiểu Phương nghe xong lời Lưu Tiểu Hồng nói, lập tức hiểu ra ý đồ của cô ta, gật đầu lia lịa, đồng ý.
Thấy cô ấy hiểu chuyện như vậy, Lưu Tiểu Hồng cười cười nói:
“Lần sau tớ và anh tớ đi chơi, sẽ rủ cậu đi cùng nhé.”
________________________________________
Buổi chiều, người trong phân xưởng đều đã biết chuyện Liêu Cường bị bắt. Nghe nói là bên đồn công an gọi điện thoại đến xưởng để xác minh tình hình, chuyện này cứ thế mà truyền ra.
Biết hắn bị bắt, mọi người đều xúm xít bàn tán:
“Bình thường hắn đã hay quấy rối nữ đồng chí rồi, giờ thì hay rồi, cuối cùng cũng bị bắt, thật là hả hê quá đi.”
“Hắn không phải có vợ sao? Sao còn quan hệ nam nữ lăng nhăng với người phụ nữ khác? Tôi thấy lần này hắn sợ là phải đi cải tạo lao động rồi.”
“Tôi nghe nói hắn là cháu trai của một giám đốc nhà máy khác, ở bên đó phạm chuyện gì đó mới chuyển đến xưởng mình. Nhà hắn hình như có một cô con dâu nuôi từ bé, còn sinh cho hắn một đứa con trai, nhưng hai người đã ly hôn rồi…”
Phiêu Vũ Miên Miên
Hạ Thanh Nịnh tuy biết toàn bộ quá trình Liêu Cường bị bắt, nhưng cô không muốn dính líu đến nhiều người, huống chi Liêu Cường vẫn là bị bắt ở nhà mình. Nếu truyền ra ngoài, khó tránh khỏi mình không bị người khác chỉ trích, cho nên cũng không nói gì với mấy người công nhân.
Rất nhanh liền đến giờ tan tầm buổi chiều, Hạ Thanh Nịnh cùng một đám nữ công đi ra khỏi phân xưởng.
Bình thường Lưu Tiểu Hồng đều khinh thường đi cùng những người khác, nhưng hôm nay để khoe khoang trước mặt mọi người, cố ý không nhanh không chậm đi trước mọi người.
Vừa đến cổng xưởng, cô ta liền rướn cổ nhìn ra bên ngoài, chỉ chốc lát sau liền trong đám người thấy được anh trai mình Lưu Viễn Chinh.
Lưu Viễn Chinh mặc một bộ quân phục, vừa nhìn liền biết đã được xử lý tỉ mỉ, không một nếp nhăn nào. Giờ phút này anh đang đỡ xe đạp đứng ở cổng xưởng, bộ quân phục phẳng phiu, thêm khuôn mặt tuấn tú, giữa một đám quần áo công nhân xám xịt, vẫn vô cùng nổi bật.
Cách anh ta không xa, có một người đàn ông cao hơn, ngũ quan ưu tú hơn, mặc một chiếc sơ mi trắng, một tay đỡ xe, thẳng tắp đứng ở đó.
Lưu Tiểu Hồng nhìn thấy Lưu Viễn Chinh xong, sửa lại mái tóc rũ xuống mặt ra sau tai, sau đó cố ý phóng to giọng nói, nói với Tiền Tiểu Phương bên cạnh:
“Tiểu Phương, có người đến đón tớ rồi, tớ đi trước đây.”
Nói xong liền bay thẳng đến chỗ Lưu Viễn Chinh, còn vẫy vẫy tay với anh.
Lưu Viễn Chinh rất nhanh cũng thấy được em gái mình, vừa định đáp lại cô ta, ánh mắt lại rất nhanh bị bóng dáng mảnh khảnh phía sau cô ta hấp dẫn.
Cô gái đó có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, ngũ quan vô cùng tinh xảo, làn da lại trắng sáng lên, tuy mặc cùng bộ quần áo công nhân với mọi người, nhưng trong đám đông lại đặc biệt nổi bật.
Chỉ thấy trên mặt Lưu Viễn Chinh lập tức lộ ra vẻ mừng rỡ.
Đây không phải cô gái đã xem mắt với mình lần trước sao?