Kết Hôn Cùng Tổng Tài Tàn Tật

Chương 32



Trình Vân Khải đặt vé máy bay sớm nhất vào ngày hôm sau, đi từ Bắc Đằng đến Lạc Thành mất hơn hai tiếng bay, cộng thêm thời gian đến sân bay và từ sân bay quay trở về, mãi đến chiều Trình Vân Khải mới đến trước cửa nhà Từ Hi Nhiễm.

Lúc này, mấy người nhà họ Từ đang ở phòng khách đếm tiền, hai triệu tệ, phủ kín cả chiếc ghế sofa. Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ vừa đếm vừa cười, Từ Đóa thấy nhiều tiền như vậy cũng rất kích động, nhất là khi Vương Lệ Lệ đồng ý cho cô ta mấy chục ngàn tệ tiền tiêu vặt, cô ta đã nghĩ đến việc sẽ dùng số tiền này để mua túi Chanel và mua thêm một đôi giày đẹp, chắc chắn.

Tiếng gõ cửa bất chợt vang lên làm gián đoạn sự phấn khích của mọi người, ba người nhìn nhau, vội vàng nhét tiền lại cho vào phòng, lúc này mới mở cửa.

Khi nhìn thấy người đứng ngoài cửa, mấy người nhà họ Từ đều khá bất ngờ, đương nhiên họ đều quen Trình Vân Khải, từ nhỏ đã qua lại với Từ Hi Nhiễm. Trước đây vì chuyện của Từ Hi Nhiễm mà anh ta còn chạy đến cửa hàng của họ để gây sự, Từ Xương Đông và Vương Lệ Lệ đều rất rõ ràng, đây là một ông vua con không thể chọc vào.

Trình Vân Khải đứng ở cửa nhìn lướt qua bên trong, không thấy Từ Hi Nhiễm, anh ta hỏi: “Hi Nhiễm đâu?”

Từ Xương Đông kinh ngạc: “Hi Nhiễm không nói cho cậu sao?” “Nói cho tôi việc gì?’

“Hôm nay nó và Tưởng Dư Hoài đi đăng ký kết hôn.”



“Đăng ký kết hôn?” Sắc mặt Trình Vân Khải lập tức trầm xuống: “Chuyện xảy ra khi nào?”

“Buổi sáng đã đi rồi.”

Trình Vân Khải bẻ tay cành cạch, chẳng phải anh ta đã nói đợi khi anh ta về rồi quyết định sao? Sao cô lại lén lút đi đăng ký kết hôn sau lưng anh ta? Mà còn là hôm nay cơ chứ, không thể chờ thêm chút nữa ư? Chỉ cần đợi thêm một ngày là được!

Trình Vân Khải cố nhẫn nhịn cơn tức giận, hỏi: “Sáng đã đi rồi mà giờ vẫn chưa về sao?”

“Về làm gì? Giờ con bé đã là vợ người ta rồi, đương nhiên phải ở nhà chồng rồi.”

Trình Vân Khải vốn chẳng ưa gì cặp bố mẹ này của Từ Hi Nhiễm, chuyện Từ Hi Nhiễm kết hôn còn không phải vì hai người này ư. Thái dương Trình Vân Khải giật giật, anh ta nói: “Nhà người đàn ông đó ở đâu?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Anh ta nói xong, bước vào nhà, cầm một cái ghế lên, giọng trầm đến dọa người: “Nếu mấy người không nói thật, con mẹ nó hôm nay tôi sẽ đập nát cái nhà này.”

*

Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài đăng ký kết hôn xong thì đến thẳng nhà cũ nhà họ Tưởng, tuy nói không làm hôn lễ chính thức nhưng bên nhà họ Tưởng muốn thực hiện một số nghi thức đơn giản.

Ví dụ như đi qua chậu than, hiện tại rất nhiều người kết hôn theo phong cách phương Tây đều giản lược hết, nhưng có một số gia đình vẫn sẽ tôn trọng truyền thống, Từ Hi Nhiễm có thể hiểu được.

Nhưng việc bước qua chậu lửa thì phải để Tưởng Dư Hoài bế cô qua, hơn nữa từ lúc xuống xe cho đến khi vào cửa, cô không được để chân chạm đất, nếu không sẽ không may mắn.

“Em ngồi lại gần một chút.” Tưởng Dư Hoài xuống xe rồi bảo Từ Hi Nhiễm một câu.

Từ Hi Nhiễm lo cho chân của Tưởng Dư Hoài, nhưng lại không tiện mở lời. Từ Hi Nhiễm ngoan ngoãn nhích người về phía cửa xe một chút, tưởng rằng anh sẽ đánh tiếng trước, Từ Hi Nhiễm cũng chuẩn bị tâm lý, không ngờ anh chẳng nói gì, trực tiếp khom người, một tay ôm lấy eo cô, một tay ôm lấy khoeo chân cô, nhanh chóng dứt khoát bế bổng cô lên.

Đây là lần đầu tiên Từ Hi Nhiễm và Tưởng Dư Hoài tiếp xúc thân mật, người đàn ông vốn dĩ xa lạ bỗng chốc ôm cô vào lòng, hơi thở của Tưởng Dư Hoài lập tức bao trùm lấy cô, toàn thân Từ Hi Nhiễm cứng đờ, không dám cử động.

Từ Hi Nhiễm cũng chẳng dám ngẩng đầu lên nhìn, ánh mắt cứ đổ dồn vào cằm anh. Đường nét cằm anh mềm mại, đẹp mắt, chỗ nối với thái dương có chút góc cạnh, toát lên vẻ nam tính rắn rỏi, yết hầu của anh gần trong gang tấc, đầy đặn, thi thoảng lại chuyển động lên xuống, trông rất gợi cảm. Gần như vậy, khi cử động, cô còn có thể nghe thấy tiếng hít thở của anh.

Có lẽ đây là lần đầu tiên được một người khác giới bế trong lòng, Từ Hi Nhiễm cảm giác nhịp tim đập ngày càng nhanh, mặt cũng bắt đầu đỏ lên. Sau đó cô không dám nhìn xuống dưới cằm của anh, đặc biệt là phần yết hầu.

Sau khi đi vào cổng nhà họ Tưởng, lại phải đi qua một khoảng sân nhỏ. Có lẽ vì khoảng sân quá rộng, Từ Hi Nhiễm cảm thấy thời gian trôi qua dài đằng đẵng, cứ như là anh bế cô đi rất lâu vậy.

Một người bình thường bế người khác đi một quãng đường dài như vậy cũng đã chịu không nổi rồi, huống hồ chân anh còn có tật. Nhưng Từ Hi Nhiễm len lén quan sát sắc mặt của anh thì thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, không hề thấy chút biểu hiện khó khăn nào.

Từ Hi Nhiễm áy náy, hỏi: “Hay là tôi xuống tự đi?” “Chân chạm xuống đất sẽ không may mắn.”

“...”

Trong những tình huống đặc biệt, thực ra chỉ cần làm cho có lệ thôi, không ngờ anh lại nghiêm túc đến vậy. Hơn nữa một người như anh vậy mà lại tin vào việc này?


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com