Để bố mẹ hai bên thôi cằn nhằn, tôi và Ôn Bất Kiến định giả kết hôn giả sinh con.
"Nói rõ nhé, tôi không kết hôn đâu."
"Vừa hay, tôi cũng là chủ nghĩa độc thân, cảm ơn nhé."
Nhưng mọi chuyện dường như đã đi chệch quỹ đạo bình thường, phát triển theo một hướng kỳ quặc.
Theo cách tôi nói thì — Ôn Bất Kiến đúng là "tiện" mà ~
01
Hôm nay là lần thứ một trăm cả nhà phát động "trận chiến thế kỷ" để giục tôi kết hôn.
Gọi tắt là "Bách Đoàn Đại Chiến".
Chưa kể bảy dì tám cô, còn mời cả nhà chú Ôn hàng xóm sang "trợ công".
Nói chứ, phụ nữ ba mươi tuổi không kết hôn thì có chếc được không hả trời?
"Con dựa tường làm gì thế hả? Lề mề lười nhác, đứng thẳng dậy cho mẹ!"
Một tiếng quát của mẹ làm tôi đang lơ đễnh phải tỉnh lại.
Áp chế huyết mạch khiến cơ thể tôi phản ứng nhanh hơn cả não, lập tức đứng thẳng tắp.
Ngoảnh mắt nhìn, Ôn Bất Kiến đang ngồi trên sô pha một cách lề mề, lại còn lén lút cười trộm.
Cười cái gì mà cười chứ!
Chưa thấy mỹ nữ bị giục cưới bao giờ à.
He he, anh bất nhân thì đừng trách chị đây bất nghĩa nhé!
"Mẹ, Ôn Bất Kiến còn hơn con một tháng tuổi mà, chẳng phải cũng đang độc thân đấy thôi!"
Mẹ tôi nghe vậy càng tức hơn, trực tiếp đứng phắt dậy.
"Con trai với con gái giống nhau sao? Con qua ba mươi tuổi thì chỉ có thể nhặt đồ thừa của người ta để lại mà thôi!!!"
Tuy rằng cái từ "để lại" này nghe không hay, nhưng mọi người đều bị "để lại" cả, ai lại cao quý hơn ai chứ?
Tại sao con trai thì được, tôi thì không?
Phụ nữ thì kém hơn người ta một bậc ư?
Đàn ông thì ba mươi tuổi như một đóa hoa sao?
Từ nhỏ đã lấy hai đứa con ra so sánh, giờ thì sao lại không so sánh nữa?
Phải nói là, bố mẹ đôi khi thật sự "tiêu chuẩn kép".
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Cơ mà chú Ôn nghe lời này, cũng bắt đầu trách mắng Ôn Bất Kiến.
"Con lêu lổng lông bông bao nhiêu năm nay rồi, đúng, con đã là luật sư đối tác cấp hai của công ty luật rồi, nhưng đó là lý do để con độc thân mãi sao? Bố nghe thằng bạn tốt của con nói, mấy năm nay con không hề thiếu bạn gái, hôm nay một cô, ngày mai một cô, ai dạy con thế hả?!"
"Còn chơi điện thoại! Không có phép tắc!"
Chú Ôn bình thường tính tình ôn hòa dịu dàng hệt như tên mình, xuất thân gia đình thư hương, sách thánh hiền đọc không ít, cũng không dễ dàng nổi nóng như vậy.
Đáng tiếc, gen tốt chẳng truyền được cái nào cho Ôn Bất Kiến.
Ôn Bất Kiến như không nghe thấy gì, vẫn còn đang chơi điện thoại.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Ngay khoảnh khắc anh ta đặt điện thoại xuống, điện thoại của tôi đột nhiên rung lên.
[Người gửi]: Có muốn sau này không bị cằn nhằn nữa không?
Tuy nói từ nhỏ anh ta đã lắm ý đồ xấu, nhưng tên này có thể tốt bụng đến vậy sao?
Sao tôi thấy không tin được chút nào?
Còn chưa kịp nghĩ xem trả lời thế nào, cổ tay tôi đột nhiên bị nắm lấy và nhấc lên.
"Thực ra Minh Minh và con đã hẹn hò được một thời gian rồi ạ."
!
Gì cơ?
Cái này... anh cũng chẳng thông báo cho tôi gì cả?
Bố mẹ hai bên, đặc biệt là bố tôi, nghe vậy trước tiên giật mình, sau đó cau mày nghi ngờ.
Đúng là cái vẻ mặt cau có sầu não ấy.
Dù sao Ôn Bất Kiến tuy sự nghiệp thành công, nhưng anh ta lại là một công tử đào hoa, mà trước mặt chú Ôn thì không tiện nói, chỉ có thể nhíu mày càng lúc càng sâu.
Tôi quay đầu nháy mắt ra hiệu, anh ta cứ giả vờ như không thấy, tiếp tục nói.
"Hơn nữa, Minh Minh đã mang thai rồi, chuyện này là do chúng con bất cẩn. Vốn dĩ định sau khi đi bệnh viện kiểm tra kỹ lưỡng sẽ cầu hôn Minh Minh, chờ cô ấy đồng ý rồi mới nói với mọi người."
"Nhưng hôm nay sự việc xảy ra đột ngột. Con biết, những gì con làm trước đây, chú dì đều thấy con không đáng tin cậy, có lẽ cảm thấy con không thể cho Minh Minh hạnh phúc."
"Nhưng con và Minh Minh từ nhỏ đã cùng nhau lớn lên, cách sống của con chú dì đều rõ. Con không lấy hôn nhân ra đùa cợt đâu, trước đây là do con làm không tốt, sau này con sẽ cố gắng làm một người chồng tốt, người cha tốt."
Vừa nói anh ta vừa cúi người xuống, còn kéo tôi cùng cúi đầu.
Vậy là, tôi bị mang thai rồi ư?
Tôi âm thầm sờ sờ cái bụng nhỏ hơi phồng lên sau khi ăn cơm xong, lại tặc lưỡi.
Con của ai đây?
Cua lông sao?