Kết Hôn Với Bạn Thân

Chương 11



Đám cưới nhanh chóng đến.

Thật sự, không ngờ lại cảm xúc đến thế!!

Tại hôn lễ, tôi khóc đến mức chuyên gia trang điểm cũng đành bó tay.

Ai bảo Ôn Bất Kiến nói xúc động đến vậy chứ?

“Em đồng ý.“

Ba chữ này vừa dứt, tôi chẳng nói thêm được lời nào khác.

Đồng thời, tôi thầm nghĩ: May mà mình nói xong trước, không thì nước mắt nước mũi tèm lem, còn nói được gì nữa.

Khi thay bộ sườn xám mời rượu, tôi mới bình tĩnh lại.

Ôn Bất Kiến bưng một đĩa thịt kho tàu đi vào.

Thấy tôi mặc bộ sườn xám đỏ, anh như trẻ con nhìn trái nhìn phải.

“Xinh đẹp thế này là ai đây?“

“À! Là vợ anh!“

Hai cô em họ làm phù dâu cho tôi, mặt đầy vẻ ngưỡng mộ, “Sau này em cũng phải tìm người vừa đẹp trai vừa biết cưng chiều thế này, ưng ưng ưng.“

Một cô khác nói, “Trong đám cưới còn được đút cho ăn, chị em đúng là lấy đúng người rồi!“

Tôi bị nói đến ngại ngùng, lườm anh một cái, rồi lại nhìn đĩa thịt kho tàu, “A——“

Anh dùng đũa gắp một miếng đưa vào miệng tôi.

“Ưm, mùi vị này y như món anh làm ấy!“

Anh cúi người, áp má trái vào má phải tôi, nhìn vào gương, “Bởi vì đây là món vi phu làm tối qua mà~ Xin được khen thưởng nào!“

Tôi như vuốt ve một chú chó lớn, vỗ vỗ đầu anh, “Good boy!“

Nhờ có thịt kho tàu lót dạ, lại thêm Ôn Bất Kiến giúp tôi chắn rượu, cả một vòng mời rượu xong xuôi, tôi chẳng hề thấy choáng váng chút nào.

Nhưng anh thì khác rồi.

Đã ôm không khí mà gọi vợ ơi rồi.

Phải nhờ mấy người anh em của anh mới đưa được anh vào phòng.

“Được rồi, phiền các cậu quá, còn lại cứ để tôi lo.“

“Không phiền đâu, không phiền đâu, chị dâu vất vả rồi.“

“Chúc anh Ôn và chị dâu trăm năm hạnh phúc!“



Tiễn mọi người đi rồi, tôi nấu một bát canh giải rượu.

“Dậy uống đi, Ôn Bất Kiến.“

Không động tĩnh.

“Dậy đi mà~“

Vẫn tiếp tục nằm im như xác chết.

“Chồng ơi~“

“Hề hề.“

Tôi đứng bên giường không nói nên lời, “Được rồi, chỉ có tôi thôi, đừng giả vờ nữa, tửu lượng của anh bao nhiêu tôi không biết chắc sao?“

Anh lật người ngồi dậy, xoa xoa mặt, cầm bát lên uống một hơi cạn sạch.

“Canh vợ nấu ngon thật~“

“Được rồi, đi tắm đi, cả người nồng nặc mùi rượu.“

Anh ngoan ngoãn gật đầu.

Khi đi ngang qua tôi, đột nhiên quay lại bẵng tôi lên.

“Vợ ơi cùng đi nha~“

“…“

“Đây là ngầm đồng ý rồi nha~ Không cho phép phản bác!“

10

Nơi hưởng tuần trăng mật được chọn lựa rất lâu.

Cuối cùng vẫn quyết định ở Shangri-La, nơi tôi hằng mơ ước từ nhỏ.

Có lẽ bây giờ nhiều người đến rồi, nên không còn là nơi quá đặc biệt nữa.

Nhưng tôi nhớ, hồi cấp hai, cấp ba, mọi người cùng nhau trò chuyện, nói rằng sau này nếu kết hôn muốn đi đâu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tôi đã buột miệng nói ra.

Chính là Shangri-La.

Đi chơi cả ngày, về đến homestay, hai đứa tôi nằm ườn trên giường.

Anh lật người nằm sấp trên tôi, hai tay chống đỡ nhìn tôi.

“Nhìn gì thế?“

Anh cúi đầu hôn lên giữa lông mày tôi, “Không phải ai cũng đủ may mắn, để cưới được cô gái mình thích từ năm 18 tuổi.“

Rồi lại ôm lấy eo tôi, nằm úp mặt lên bụng tôi, “Bụng vợ mềm mềm, anh hạnh phúc quá đi mất~“

Tôi vuốt ve mái tóc anh, cũng mỉm cười.

“Cảm ơn anh nhé, Ôn Bất Kiến.“

“Cảm ơn anh, dũng cảm đến thế.“

Anh nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, nhẹ nhàng hôn lên ngón trỏ.

“Anh cũng cảm ơn em, đã khiến sự dũng cảm của anh trở nên xứng đáng.“



Ngủ một giấc trưa, buổi chiều hai đứa tôi đi dạo chợ ở đây.

Gặp một cô gái mặc trang phục dân tộc thiểu số đang bán trang sức bạc và đồ ngọc.

Tôi nhặt một chuỗi khuyên tai lên, ướm thử bên tai.

Quay đầu hỏi Ôn Bất Kiến, “Đẹp không?“

Anh xách đủ thứ túi lớn túi nhỏ, khẽ nghiêng đầu, ánh mắt say đắm như thơ.

“Đẹp lắm~“

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Tôi lại nhặt một chuỗi bằng ngọc.

“Thế cái này thì sao?“

“Cũng đẹp lắm~“

“Thế phải chọn cái nào đây?“

Anh nghiêm túc nói, “Thì lấy cả hai.“

Tôi chìa ngón trỏ ra lắc lắc trước mặt anh, “No, no, no, chỉ một cái thôi, cái nào đẹp nhất, đẹp nhất nhất?“

Anh suy nghĩ một lúc.

Tôi nói, “Thế em đếm 3, 2, 1, chúng ta cùng nói nhé.“

“3, 2, 1.“

“Bạc!“

“Bạc!“

Hai đứa tôi cùng nhau phá lên cười dưới ánh nắng Shangri-La.

Hai con người cộng lại đã hơn sáu mươi tuổi rồi, vẫn cứ như trẻ con vậy.

Tôi nhìn đôi mắt anh long lanh dưới nắng, ngay cả những sợi râu lún phún dưới cằm cũng trở nên đáng yêu.

Sau khi tấm màn che được vén lên, hình như tôi yêu anh hơn cả những gì tiềm thức mình từng nghĩ.

Mọi thứ giống như một giấc mơ, khiến mỗi sáng thức dậy tôi đều hoài nghi về sự thật của những gì mình đang trải qua.

Nhưng mỗi lần anh đều ôm tôi từ phía sau, nói một tiếng – “Vợ ơi, chào buổi sáng nha~“

Anh luôn nói rằng anh đã dùng mấy kiếp may mắn mới gặp được tôi.

Nhưng thực ra, tôi mới là người may mắn hơn.

Khi tình cảm còn mơ hồ, tôi đã cố chấp dùng lời nói dối để lừa gạt bản thân, khoác cho tình yêu của mình một lớp vỏ tình bạn.

Chính anh trong suốt mười hai năm qua, vẫn luôn bảo vệ tôi, che chở cho tôi, và luôn có nhiều dũng khí hơn tôi.

“Sao lại ngẩn người ra thế?“

Anh một tay xách đồ, một tay nắm tay tôi.

“Em đã nói với anh chưa – em yêu anh nhiều lắm, Ôn Bất Kiến.“

Anh sững sờ mấy giây, rồi nhướn mày nhìn sang, “Bảo bối, về nhà rồi nói lại một lần nữa nhé.“

“Đồ không đứng đắn!“Tôi đưa tay làm bộ đánh anh.

Anh chạy hai bước rồi quay đầu nói, “Anh là người nghiêm túc mà vợ, vợ nghĩ đi đâu thế hả?“



Nắng ở Shangri-La thật đẹp.

Giống như chúng tôi, bất kể bắt đầu yêu nhau từ khoảnh khắc nào, đều là vừa vặn.