Cuộc sống của tôi dường như đã sớm tràn ngập dấu vết của anh ấy rồi.
Tôi hay nói anh ấy trẻ con.
Anh ấy lại nói tôi mãi chẳng lớn, y hệt trẻ con.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
Còn thường xuyên nói tôi chỉ có vài bộ đồ đen trắng xám, rồi cứ mang mấy cái váy nhỏ màu xanh hồng vàng đến, sau đó bị tôi một trận mắng.
Mà bức thư đó… thật ra là hồi năm hai, tôi thấy anh ấy cũng yêu đương rồi, nên muốn trải nghiệm một lần yêu đương ở trường học.
Vừa hay lúc đó có một cậu sinh viên ngành sinh học theo đuổi tôi, anh ấy cứ khăng khăng bảo người ta là tra nam.
Có lẽ… có lẽ đúng như lời anh ấy nói, tôi thật sự quan tâm đến anh ấy.
Vậy nên, thấy anh ấy yêu đương thì lòng buồn bực.
Thế là cãi nhau với anh ấy rất lâu, còn nói anh ấy tính chiếm hữu quá mạnh, muốn tuyệt giao.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, thật trẻ con.
Sinh viên đại học rồi mà còn nói chuyện tuyệt giao.
Mà tôi rõ ràng trong mắt người khác, đều là một người phụ nữ mạnh mẽ.
Thế mà ở chỗ anh ấy, sao lại tự động chuyển sang chế độ trẻ con vậy nhỉ?
…
Chẳng lẽ, tôi thật sự đã rung động rồi sao?
Mà đã rung động từ rất lâu rồi sao?
Rung…
Tôi nhấc điện thoại lên.
Ôn Bất Kiến: Mở cửa.
Tần Minh Minh: Anh làm gì vậy? Công ty luật rảnh rỗi thế sao?
Ôn Bất Kiến: Anh muốn đi lấy vest, em đi cùng anh.
Tần Minh Minh: Tôi lại không biết lái xe.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tôi tưởng anh ấy sẽ giảng đạo lý, cùng lắm thì lấy mẹ tôi ra dọa tôi, ai mà ngờ được, hai giây sau, tôi thấy hai biểu tượng cảm xúc dễ thương muốn chảy máu.
Chú thỏ hồng lắc lư người, trên đầu lóe lên hai chữ — Không mà, không mà.
Đúng là mẹ của "cạn lời" mở cửa cho "cạn lời"…
Tôi cực kỳ miễn cưỡng để anh ấy nắm tay lên xe, đến nơi mới nhận ra không phải tiệm váy cưới.
“Anh làm gì vậy? Giết người à?“
Anh ấy bất lực nói, “Em thấy có ai g.i.ế.c người ở tiệm kem không?“
Tôi lúc này mới thấy đối diện là quán nước ngọt hot trend mà tôi hằng mong nhớ.
Nhưng cứ đến cuối tuần là tôi lại lười biếng, kế hoạch này cũng bị bỏ bê khá lâu rồi.
“Nhưng mà… tôi đến kỳ rồi…“
Thật sự cạn lời.
Ôn Bất Kiến cũng chẳng nói gì, chỉ hỏi, “Đau không? Hay là uống chút đồ nóng? Hay mua thuốc giảm đau?“
Tôi thấy phản ứng của anh ấy mà ngớ người ra một lúc, lắc đầu, “Lần này không đau lắm.“
Anh ấy đưa tay mở ngăn kéo trước mặt tôi, “Mỗi tháng đều có chuẩn bị, nếu cần thì nói với anh.“
“…Mấy năm nay anh vẫn luôn chuẩn bị riêng cho em à? Không phải cho người khác rồi tiện thể cho em chứ?“
Anh ấy nhăn mày nghĩ một lúc, rồi lại cợt nhả ghé sát lại, “Ghen à?“
“Cái loại giấm này chó cũng không thèm ăn đâu mà!“
Anh ấy cứ như không nghe thấy gì, nói tiếp, “Lần trước là cô ta nói gì với em đúng không? Em đừng tin cô ta, tin anh được không?“
“Anh làm tất cả đều vì em.“
“Anh muốn em hạnh phúc, càng muốn hạnh phúc của em là do anh mang lại.“
Tôi nhìn sâu vào mắt anh.
Có một khoảnh khắc, tôi thậm chí còn muốn hôn anh ấy.
Điên rồi!