Uông Thịnh và Thi Hạ Dương là hai loại người hoàn toàn khác nhau, tuy cùng là những học sinh được thầy cô nhắc tên mỗi ngày, nhưng một người là thịt đầu tim, một người là gai trong mắt.
Không ai ngờ cái gai trong mắt thầy cô đã chui vào chỗ thịt đầu tim từ lâu rồi, bị thịt đầu tim nhung nhớ mỗi ngày, tưởng tượng bao nhiêu cảnh dâm dục.
Chuông tan học reo vang, mọi người bắt đầu thu xếp đồ đạc chuẩn bị ra về.
Giờ là tháng tám, các khối khác vẫn còn đang nghỉ hè, chỉ mỗi lớp mười hai là phải khai giảng sớm hơn.
Điều duy nhất đáng để vui mừng là trong tháng này họ không cần tự học buổi tối.
Trời chưa tối mọi người đã ùa ra từ phòng học, Uông Thịnh xếp đồ rất lâu, vừa thu dọn vừa nhìn phía cuối lớp.
Thi Hạ Dương đang ngủ thì bị gọi dậy, cậu cau mày ra vẻ hung hăng.
Cậu nằm ườn ra bàn, tự gối lên tay mình, nửa bên mặt không bị thương hồng ửng cả lên.
Thi Hạ Dương ngủ tới mức ngơ luôn, thẫn thờ tựa người vào lưng ghế, chưa vội rời đi, lạnh nhạt nhìn đám bạn học đang cãi cọ ồn ào xung quanh.
Mấy đứa học sinh nháo nhào như ruồi mất đầu, như thể trong lớp có bom hẹn giờ ba mươi giây nữa là nổ, bùm một cái, tất cả tan nát thịt xương.
Những người đó đều sợ hãi muốn chạy đi.
Nhưng Uông Thịnh không sợ, hắn cân nhắc - nếu phải chết, thì trước khi chết phải lột sạch Thi Hạ Dương trước đã.
Đây chính là di nguyện của hắn.
Khi trong lớp chỉ còn mười mấy người, Thi Hạ Dương lảo đảo đứng dậy vươn vai, quần áo căng lên.
Áo sơ mi đồng phục màu trắng có tổng cộng sáu cái cúc, nhãi con này chỉ cài mỗi hai chiếc ở giữa.