"Quản trời rồi quản đất, sao lại còn quản cả tôi nữa? Làm lớp trưởng thì ghê lắm à? Cậu có phải ông già nhà tôi quái đâu".
"Ai thèm làm ông già nhà cậu".
Uông Thịnh chẳng thèm nhìn Thi Hạ Dương.
"Nhưng cậu không chạy được đâu".
"Hơ, ghê quá nhỉ, chân mọc trên người tôi mà cậu bảo không chạy được là không chạy được à?".
Cậu buông bát, đứng dậy định bỏ đi.
Cuối cùng chưa đi được hai bước đã bị Uông Thịnh túm eo lại, vác thẳng lên vai.
"** má!".
Thi Hạ Dương thấy hôm nay mình thiệt thòi thực sự.
Bình thường cậu chuồn rõ nhanh, hôm nay mông nở hoa tè le nên chạy không nổi, tự dưng Uông Thịnh lại được lợi.
"** má cậu thả tôi xuống coi!".
Thi Hạ Dương bị khiêng trên vai Uông Thịnh, đầu chúc xuống dưới, máu dồn lên não.
"Cậu khùng hả Uông Thịnh?".
"Ừ, khùng".
Hắn vác người ta về bàn ăn.
"Ngồi xuống ăn cho tử tế, ăn xong tôi sẽ lập kế hoạch học tập cho cậu".
Trên mặt Thi Hạ Dương đầy dấu chấm hỏi: "Vì sao? Mắc gì? Tôi ngủ với cậu được đúng một lần, hay cậu tưởng cậu chịch được tôi thì lên làm ông già tôi luôn?".
"Đừng có mở mồm ra là ông già ông trẻ nữa".
Uông Thịnh bóp mặt cậu.
"** má, cậu có ngủ cùng ông già nhà cậu không?".
Thi Hạ Dương trợn trắng mắt.
"Đừng láo nháo nữa, ăn nhanh đi".
Uông Thịnh cúi đầu nhìn nhóc con đang xù lông, trầm ngâm mấy giây rồi cất tiếng.