Kết Quả Xét Nghiệm

Chương 13



“Cô à,” tôi nắm lấy tay mẹ của cô gái, “Cách bảo vệ hoa không phải là không để hoa nở.

“Các cô gái cần phải biết yêu thương cơ thể mình, họ cũng có quyền được mặc những chiếc váy đẹp.

“Hơn nữa, tại sao các cô gái nhất định phải là hoa?

“Nếu họ muốn, họ có thể là hoa hồng, cũng có thể là bộ giáp, là tất cả những gì họ muốn trở thành.”

Dù người đàn ông đó không làm gì tôi, nhưng lúc đó tôi cũng bị dọa cho suýt ngã.

Lo sợ ảnh hưởng đến em bé trong bụng, sau khi tạm biệt mẹ con Lương Tiểu Vũ, tôi đã đến khoa sản để kiểm tra siêu âm.

Không may, người trực ca đêm hôm nay lại chính là bạn gái cũ của Chu Dự, Kỷ Nhan.

Cô ấy là sư tỷ của Chu Dự khi anh còn học đại học, sau khi tốt nghiệp, cô và Chu Dự cùng làm việc tại một bệnh viện, sau đó còn mua nhà trong khu vực dành cho gia đình của bệnh viện.

Trước đây tôi chưa bao giờ gặp cô ấy vì cô ấy đi du học nửa năm.

Tôi gồng mình nằm trên giường kiểm tra, may mắn thay, cuối cùng em bé cũng không có vấn đề gì.

Trước khi đi, Kỷ Nhan gọi tôi lại, với vẻ mặt chế giễu, cô nói: “Hứa Viên, Chu Dự có người trong lòng mà anh yêu đến mức không thể quên được, em có biết không?”

Tối đó khi gọi video với Chu Dự, tâm trạng tôi không được tốt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chu Dự tưởng tôi bị chuyện mấy hôm trước làm cho sợ hãi, nên anh luôn dịu dàng an ủi cho đến khi tôi ngủ.

Sáng hôm sau khi tôi tỉnh dậy, phát hiện cuộc gọi video trên WeChat kéo dài đến năm giờ sáng, lúc Chu Dự đi làm anh mới tắt.

Tôi đã mang thai tháng thứ sáu, thành phố W tuyên bố không còn ca nhiễm Covid-19 nữa.

Khi Chu Dự về nhà, tôi đang nấu bữa tối.

Anh đi dép lê từ phòng khách tiến lại, đầu tựa vào vai tôi như một chú cún lớn, mỗi lần thở đều như đang hít hà thật sâu, “Em đang làm gì vậy?”

Tôi không ngẩng đầu, tiếp tục chuẩn bị thức ăn, “Nấu cơm, anh muốn ăn gì?”

“Ồ,” anh như phát hiện ra điều gì đó đặc biệt, đầu chôn vào cổ tôi cười khẽ, “Anh còn có thể gọi món sao?”

Chưa kịp trả lời, Chu Dự đột nhiên vòng tay qua eo tôi, theo đà kéo, tôi không tự chủ lùi một bước, ngã thẳng vào lòng anh.

Hơi thở ấm áp của Chu Dự phả vào tai tôi, tôi nghe thấy tiếng anh cười, “Nhưng anh vẫn muốn ăn em hơn.”

Thấy tình huống có nguy cơ phát triển xa hơn, tôi vội đẩy anh ra, “Còn không mau đi tắm, ở ngoài bẩn c.h.ế.t đi được.”

Chu Dự cúi xuống nhanh chóng hôn lên môi tôi, cười khúc khích, “Vậy hôn một cái thôi cũng được.”

Tối đó khi dọn đồ cho Chu Dự, từ trong áo khoác của anh rơi ra một phong bì màu xanh đậm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com