Kết Quả Xét Nghiệm

Chương 15



“Có vài chuyện em chưa nghĩ thông.”

“Là chuyện có liên quan đến anh đúng không?”

Chu Dự nhìn tôi, hơi thở gấp gáp, lo lắng như đang chờ đợi một án phạt.

Tôi im lặng một lúc lâu.

Giọng anh run rẩy, tay vẫn nắm chặt cổ tay tôi, càng lúc càng chặt, “Nếu là chuyện liên quan đến anh, thì nói ra đi, chúng ta cùng nhau giải quyết, không được sao?”

Im lặng một lúc lâu, tôi mới nói: “Kỷ Nhan nói, trước đây anh có một thích cô gái mà anh không thể quên. Hôm đó em đã thấy cô ấy, ở quán cà phê dưới nhà chúng ta.”

“Em thấy anh đưa cho cô ấy một bức thư.”

“Anh không thích cô ấy,” mắt Chu Dự lóe lên, như có cảm xúc gì đó thoáng qua, cuối cùng anh cắn răng nói, “Trước đây anh cũng không thích ai cả.”

“An Du là người Tạ Gia Minh thích, nhưng cậu ấy không thể nói chuyện với cô ấy được nữa.”

Chu Dự nói đến đây thì dừng lại, “Vì Tạ Gia Minh đã qua đời nửa tháng trước…”

“Qua đời?”

Đầu tôi bỗng nhiên “ù” một tiếng, chỉ biết lặp lại hai từ cuối của Chu Dự.

“Một tháng trước, cậu ấy thực hiện ca mổ đẻ cho một sản phụ nhiễm bệnh trong khu cách ly.”

“Trong quá trình mổ, sản phụ bị băng huyết nguy kịch, người chồng cũng đã bị nhiễm bệnh không biết từ đâu lao vào, trong lúc hỗn loạn đã xé toạc bộ đồ bảo hộ của cậu ấy…”

“Sau đó…” Chu Dự nhiều lần hít thở sâu, nhưng vẫn không thể tiếp tục nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tối hôm đó tan làm, tôi ngoan ngoãn theo Chu Dự về nhà.

Bữa tối tràn ngập bầu không khí ngượng ngùng, tôi vội vàng ăn vài miếng rồi chạy vào phòng ngủ trốn.

Trước đây chưa rõ sự tình đã giận dữ hiểu lầm Chu Dự, giờ đây tôi xấu hổ đến mức muốn tìm một lỗ nẻ để chui vào.

Nửa đêm Chu Dự nhẹ nhàng bò lại từ phía đầu kia của chiếc chăn, mùi hương nam tính của anh, cùng với hơi ấm từ cơ thể anh lập tức bao trùm lấy tôi.

Anh khẽ cọ mũi vào tai tôi, giọng vẫn chưa khỏi khàn, âm thanh vừa khàn vừa ấm áp.

“Hứa Viên, em làm anh tủi thân rồi.”

“Anh về rồi mà em không hôn anh, cũng không ôm anh.”

Tôi cười khẽ, chọc nhẹ vào má anh, ” Tiểu Chu Dự, năm nay anh bao nhiêu tuổi rồi?”

“Anh không quan tâm.” Chu Dự nói rồi kéo tôi cùng chiếc chăn vào lòng ôm chặt ngủ.

Khi tôi bắt đầu mơ màng, người phía trên đột nhiên ngẩng đầu lên, nhận ra điều gì đó, hỏi: “Hứa Viên, có phải em ghen không?”



Chuyện hiểu lầm về “bạch nguyệt quang” của Chu Dự dường như khiến mối quan hệ của chúng tôi càng thêm gần gũi, cụ thể là Chu Dự càng trở nên dính người hơn.

Có lần tôi đi ngang qua bệnh viện, tiện thể đợi anh tan làm về nhà.

Lúc đó, anh đang nghiêm túc dặn dò bệnh nhân các điều cần lưu ý sau phẫu thuật, nhưng vừa ra khỏi phòng bệnh, thấy tôi, anh liền chạy đến và gọi “vợ yêu”.

Nếu không tận mắt thấy cảnh Chu Dự nghiêm túc khám bệnh trong phòng khám, có lẽ tôi khó tin đây là cùng một người.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com