"Ngươi nói đúng, thiên hạ này, ai có thể nói trước được điều gì chứ?"
…
Ngày mừng thọ của tổ phụ, ta cùng tứ tỷ và ngũ tỷ đều về nhà.
Trước mặt ba người chúng ta, tổ phụ đích thân đốt bỏ khế ước bán thân của các di nương.
Ông cười ha hả, giọng điệu đầy vẻ hòa ái:
"Đều là người một nhà, về sau không cần mấy thứ này nữa."
Ngũ tỷ đứng sát bên, ghé tai ta châm chọc:
"Ông ta đúng là thấy sang bắt quàng làm họ, lúc này lại nói chúng ta là người một nhà rồi."
Ta không khách sáo với tổ phụ, trực tiếp hỏi ý của di nương.
Di nương muốn dọn đến trang viên ở ngoại thành, nên ta đã sắp xếp chỗ ở cho bà.
Nơi đó non nước hữu tình, chẳng thiếu thốn thứ gì, bà có thể tự trồng hoa trồng rau, sống những ngày tháng tự do tự tại.
Ngũ tỷ còn có một người đệ đệ, nên di nương của nàng không thể rời đi.
Còn tứ tỷ đang mang thai, nàng xin ân điển của Tề vương, đưa di nương của nàng đến Vương phủ ở tạm một thời gian.
Nhưng đã mở lời một lần, sau này cũng sẽ có lần thứ hai, rồi thành chuyện thường xuyên.
Ta hỏi tứ tỷ:
"Tề vương đối xử với tỷ tốt không?"
Tứ tỷ hờ hững vuốt bụng, giọng nói không chút để tâm:
"Cũng bình thường. Hai người bọn họ lúc thì hòa thuận, lúc lại giận dỗi nhau. Ban đầu ta còn khuyên giải, bây giờ thì coi như không thấy gì nữa."
Ngũ tỷ trợn trắng mắt:
"Tỷ cứ sống tốt ngày tháng của mình, để họ tự cãi nhau đi."
Tứ tỷ không để ý, lại chậm rãi nói:
"Ta nghe nói Tề vương phi không thể mang thai, không biết thật giả thế nào… Nếu đứa bé trong bụng ta là con trai, tương lai, vương phủ này chẳng phải là của ta sao?"
Ta và ngũ tỷ nhìn nhau, ngũ tỷ lập tức hỏi:
"Tin đồn này từ đâu ra?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Chính Tề vương uống say rồi nói ra. Nếu không thì thành thân bao năm như vậy, sao lại chưa có con?"
"Tề vương phi năm nay cũng gần ba mươi rồi, nếu thực sự không thể sinh, về sau chỉ có thể nhận con nuôi."
"Nhưng nhận nuôi dù sao cũng chỉ là nhận nuôi."
"Trừ phi nàng ta đoạt con của ta mà nuôi, nhưng dù sao ta cũng là trắc phi, đâu phải một thiếp thất vô danh vô phận, nàng ta muốn cướp cũng không dễ dàng như vậy."
"Tóm lại, ngày tháng còn dài, sau này sẽ càng thú vị hơn."
Tứ tỷ mỉm cười, đôi mắt lóe lên tia sáng.
Ta rất tán đồng.
Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, chỉ cần còn sống, làm tốt việc ở hiện tại, ai biết được tương lai sẽ ra sao?
Tứ tỷ nhấp một ngụm trà, thấp giọng nói:
"Tết năm nay ta vào cung, tam tỷ nói muốn giết..."
Nàng liếc mắt về phía tổ phụ.
Ta lập tức ngăn nàng lại:
"Thù g.i.ế.c mẹ đương nhiên phải báo, nhưng tổ phụ còn sống, thì Tô gia càng vững vàng. Đó cũng chính là chỗ dựa của chúng ta."
Ba tỷ muội cùng nhau thở dài chán ghét, bộ dạng không thể ghê tởm hơn.
"Nhưng tam tỷ nói, nàng sẽ không để ông ta sống yên đâu."
"Trước tiên cứ để ông ta sống thêm hai năm, đợi khi ông ta về hưu, rồi sẽ tìm cách tiễn ông ta xuống địa phủ."
Ba người chúng ta cùng nhau trò chuyện suốt cả buổi chiều, sau đó mới lần lượt rời khỏi nhà tổ.
Khi chúng ta bước ra khỏi cửa lớn, tổ phụ đích thân tiễn ra tận cổng.
Ngoài cửa, Vương quản sự đã đợi sẵn để đón ta.
Ngũ tỷ phu mỉm cười đứng bên cạnh xe ngựa.
Tứ tỷ vừa định lên xe, thì đột nhiên Tề vương cưỡi ngựa đến.
"Sợ nàng bị xóc nảy trên đường, nên ta đến đón nàng về."
Tứ tỷ cảm động đến rơi nước mắt, dựa vào lòng hắn, rồi len lén nháy mắt với chúng ta.
Tề vương nhìn nàng cũng có ba phần sủng ái thật lòng.
Ta và ngũ tỷ liếc mắt nhìn nhau, cố nén cười.
Diễn kịch mà thôi.
Đàn ông biết diễn, đàn bà cũng vậy.
Ba cỗ xe, ba hướng khác nhau.
Ta vén rèm xe lên, nhìn đoàn xe khuất dần, bất giác nhớ lại ngày ta xuất giá.
Một chiếc kiệu nhỏ, lặng lẽ không một tiếng động.
Di nương từng nói, số phận của thứ nữ Tô gia đã được định sẵn từ lúc sinh ra.
Ta lại không tin.
Khi xe ngựa đến Hầu phủ, Vương quản sự đỡ ta xuống xe.
Đại phu nhân ôm tiểu Quan ca nhi, đứng ở cửa chờ ta.
“Di di về rồi, mau chào di đi con."
Ta mỉm cười, đang định tiến lên…
Bỗng phía sau có người gọi giật ta lại:
"Thanh tiên sinh, rốt cuộc người cũng đã về!"
Bùi tiên sinh vội vã bước đến, sắc mặt nghiêm trọng.
"Tiểu nhân có chuyện muốn thương nghị với người."
Ta nhìn đại phu nhân.
Nàng mỉm cười, vỗ về đứa trẻ trong lòng:
"Muội cứ đi đi, ta đưa Quan ca nhi đi dạo một chút."
Ta gật đầu, mỉm cười bước theo Bùi tiên sinh, tiến vào thư phòng…
…
Vậy đấy, đời người tựa như một ván cờ, mỗi người một lối đi, có kẻ thuận buồm xuôi gió, có người gập ghềnh trắc trở.
Có người dựa vào quyền thế mà trèo cao, có kẻ lại dùng mưu trí để giữ vững bản thân. Có người cầu giàu sang phú quý, có kẻ chỉ mong an ổn sống qua ngày. Nhưng dù con đường khác biệt, rốt cuộc cũng đều hướng về một điểm cuối.
Sơn hà còn đó, thời thế xoay vần, phồn hoa hay bể dâu cũng chỉ là chuyện trong gang tấc. Mọi ngả rẽ, cuối cùng cũng chỉ dẫn đến cùng một lối—nơi mà mỗi người tự chọn cho mình cách đối diện với số phận.