Tôi không ngờ mấy bà lão mù già xấu xí kia, thân phận thật lại trẻ đẹp đến vậy, tôi nhìn mà đứng hình mất mấy giây!
Thiếu nữ ấy c.ắ.n chặt môi, đầy hận ý rút ra một cây roi dài có gai từ sau thắt lưng, vung quất về phía tôi, vừa quất vừa quát: “Giết c.h.ế.t mày, đồ nhãi ranh!”
Cô ta lao tới như không còn sợ chết, Lão Giang cảm thấy tình hình không ổn, định lao tới che chắn cho tôi thì bị bà lão mù kia vướng lại, không thể thoát thân.
Tôi cố giương cung, nhưng cây roi như có linh tính, quấn lấy cung dài của tôi rồi quăng mất. Lúc này tôi mới hiểu rõ thực lực bên kia chênh lệch cỡ nào!
Tôi không suy nghĩ nhiều vội chạy vào đám đông, nhưng bất chợt một roi đ.á.n.h vào lưng làm tôi rách da chảy máu, đau đến muốn khóc.
Cô gái ấy tuy sắc đẹp tuyệt trần, nhưng ra tay thật tàn nhẫn.
Khi tôi ngoảnh đầu lại, thiếu nữ lại đeo lên mặt nạ giả da người, khinh bỉ cười: “Những ai đã trông thấy dung mạo ta, phải chết!”
Một roi vung thẳng vào cổ tôi, trong khoảnh khắc hiểm nghèo, một mũi tên răng sói bay tới cứu sống tôi.
Tôi ngạc nhiên nhìn sang, hóa ra là trấn trưởng mới.
Người dân Trấn Sấm khác cũng đồng loạt kéo cung b.ắ.n mũi tên tiếp ứng. Bà lão mù kia thấy tình thế nguy cấp, ném vào đám người một quả khói rồi la lên: “Muội muội, nhanh chạy!”
Khói dầy đến nỗi chúng tôi không mở được mắt; khi khói tan, bà lão mù và cô thiếu nữ mỹ lệ đã biến mất mất không thấy tăm hơi.
Lão Giang lúc đó mới quay về bên tôi, hỏi vết thương ra sao. Tôi liếc nhìn thanh Đao đen nơi lưng ông, cảm thấy lưng đau hơn, bất giác càu nhàu: “Tôi suýt nữa tưởng ông lại phải nhận đồ đệ mới rồi…”
“Đâu có đâu, ngươi chắc chắn là người cuối cùng.” Lão Giang cười to, nhưng khi kiểm tra vết thương trên lưng tôi, ông thở hụt lộ vẻ đau xót.
“Bị nặng quá.”
Lão Giang lôi ra một lọ nhỏ rắc đều bột trắng bên trong lên lưng tôi; ông nói đó là t.h.u.ố.c bột Vân Nam, có thể cầm m.á.u nhanh và thúc vết thương mau lành, băng bó sơ qua rồi dặn tôi mấy ngày không được dính nước.
Lúc này đám địch kẻ c.h.ế.t người chạy, Trấn Sấm dần yên ổn trở lại. Trấn trưởng không vui mừng mà có vẻ hoảng hốt, vội phân công dân chúng đi lấy nước dập lửa.
Tôi tưởng ông lo sợ miếu tổ bị cháy, nhưng khi lửa tắt, trấn trưởng ra lệnh cho mọi người về nhà; không được rời khỏi nhà nếu không nghe tiếng còi của ông.
Bỗng tôi nhớ đến câu bà lão mù lúc phóng hỏa miếu đã nói: “Một lũ già chưa chết, ta biết các ngươi trốn đâu.”
Miếu tổ diện tích có hạn, chẳng lẽ… miếu đó còn chứa bí mật khác?
Không ai phản kháng mệnh lệnh trấn trưởng; mọi người im lặng tuân theo. Cẩu Tam Tử và Nhị Đản nồng nhiệt mời tôi qua nhà họ chơi; tôi định về nghỉ dưỡng thương thì bị trấn trưởng gọi lại: “Kinh Lam, ngươi và ông ấy ở lại.”
Tôi định hỏi có chuyện gì, thì ông châm lửa một ngọn đuốc, dẫn tôi tiến vào miếu.
Ông dừng lại trước cây trụ đồng lớn ở sân miếu, cầm một chiếc búa nhỏ gõ lên cây trụ chín tiếng “đong, đong, đong”.
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Chớp mắt, một làn vang rất to từ dưới đất dội lên, rung đến độ làm chúng tôi tê bì gan bàn chân.
“Tại sao ông làm vậy?” tôi hỏi tò mò.
Lão Giang lẩm bẩm: “Tiếng vang này sao lại truyền từ lòng đất lên nhỉ?”
Rồi ông bừng tỉnh: “Ta hiểu rồi! Cây trụ đồng này một nửa nối thông xuống dưới, chắc chắn có một không gian rất lớn dưới lòng đất, hoặc có thể nơi đó mới là Trấn Sấm thực sự.”
Lời ông nghe có phần khó tin, nhưng trấn trưởng lại gật đầu: “Ông nói đúng.”
“Rất lâu trước đây, để tránh bị truy sát, tổ tiên chúng tôi phải liên tục di chuyển. Họ nhận ra rằng dù ẩn núp nơi rừng sâu hay trên núi cao, kẻ thù vẫn có thể tìm tới. Vì vậy họ tới bờ sông Chương, đưa ra một ý tưởng táo bạo: xây một thị trấn dưới lòng đất, rồi trên mặt đất dựng một thị trấn giống hệt.”
“Vì vậy ngay từ đầu, đã có hai Trấn Sấmtồn tại…”
Trấn trưởng giải thích: “Theo thời gian và triều đại thay đổi, chẳng còn kẻ thù truy sát nữa, chúng ta sống bình yên ở Trấn Sấm trên mặt đất, còn Trấn Sấm dưới lòng đất được dùng để cất giấu một bí mật không thể nói ra!!!”
Trấn trưởng nói xong liếc tôi một cái:
“Kinh Lam, ta biết ngươi hận Trấn Sấm, hận chúng ta đã kéo cha mẹ ngươi vào miếu tổ khiến ngươi thành kẻ mồ côi. Nhưng tin ta đi, chẳng bao lâu nữa ngươi sẽ thấy được sự thật!”
Tôi còn chưa kịp mở miệng thì đột nhiên dưới chân rung chuyển dữ dội, tựa như từ miếu tổ làm tâm chấn phát ra một trận động đất nhỏ.
Lá cây hai bên ào ào rơi xuống, bụi đất trong sân cũng bị hất tung.
Rung động kéo dài gần một phút, rồi mặt sân từ giữa nứt ra một khe nứt khổng lồ. Đường nứt bằng phẳng chỉnh tề, hiển nhiên không phải tự nhiên mà thành, mà là một loại cơ quan.
Thấy vậy, trấn trưởng giơ cao đuốc, nằm sát mép khe rạch lớn tiếng gọi: “Cha! Mọi người bên dưới vẫn ổn chứ?”
Từ trong khe tối đen truyền lên một giọng khàn già nua:
“May mà các ngươi tới kịp, bằng không chúng ta thật sự đã bị chôn sống dưới đất rồi.”
Người trả lời chính là lão trấn trưởng! Giọng nói ấy tôi cả đời cũng không quên, chính ông ta đã ra lệnh giam cha mẹ tôi trong miếu! Tôi tức giận mắng thẳng xuống khe:
“Đồ già chưa chết! Ngươi giấu cha mẹ ta ở đâu rồi?”
Dưới ánh sáng leo lét của đuốc, tôi nhìn thấy trong khe tối tăm âm u ấy hiện ra hình dáng một thị trấn nhỏ. Dưới lòng đất bị khoét rỗng xây lên từng căn nhà thấp lụp xụp, có ít nhất bảy tám chục người đang cư trú.
Phần dưới của cột đồng khổng lồ cắm thẳng ngay trung tâm thị trấn, trên thân cột kéo xuống chi chít xích sắt, nhìn từ trên cao chẳng khác nào một tấm lưới nhện, mà tôi không biết nó dùng để làm gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng mắng của tôi vọng xuống khiến người dưới đất xôn xao hỏi tôi là ai.
Trấn trưởng vội vàng giải thích:
“Hắn chính là thằng nhóc mười mấy năm trước thoát ra ngoài — Lý Kinh Lam! Chúng ta đều bị địch nhân bắt giữ, may nhờ Kinh Lam kịp thời xuất hiện mới cứu được chúng ta.”
Nói rồi ông dẫn tôi và Lão Giang trèo xuống.
Trong khe quả nhiên có treo sẵn một dãy thang mềm, chúng tôi xuống rất dễ dàng. Người bên dưới cũng đã đồng loạt thắp sáng các ngọn đèn chiếu rực rỡ.
Trong khoảnh khắc, cả thị trấn ngầm dưới lòng đất sáng rực như ban ngày, cảnh tượng thần kỳ chẳng khác nào kỳ tích.
Tôi vừa đặt chân xuống, đang định tìm lão trấn trưởng tính sổ, chưa kịp kiếm lấy một cây gậy thì một phụ nhân lớn tuổi bỗng lao tới: “Kinh Lam? Là Kinh Lam nhà chúng ta sao?”
Khoảnh khắc thấy bà, đầu tôi như trống rỗng.
Dù bà toàn thân quấn chặt trong vải đen, chỉ lộ nửa khuôn mặt, nhưng tôi nhận ra ngay, đó chính là mẹ tôi!
“Mẹ?” Tôi cứng giọng gọi.
“Con trai! Con trai của mẹ!”
Bà lao đến ôm chặt tôi vào lòng. Dù đã hơn mười năm, dung nhan cả hai đều đã đổi khác, nhưng chỉ cần gặp lại chúng tôi vẫn nhận ra nhau.
Đúng vậy, đây chính là mẹ tôi, người tôi ngày đêm mong nhớ.
Tôi đưa mắt nhìn về phía lão trấn trưởng, thấy ông cũng mặc áo dài đen cổ xưa, trán quấn một vòng vải đen trông cực kỳ quái dị, nhưng nét mặt lại hiền từ nhìn tôi nói:
“Con bình an trở về, thật sự tốt quá.”
Tất cả chuyện này rốt cuộc là sao? Chẳng lẽ lão trấn trưởng không phải kẻ xấu? Tôi hỏi mẹ:
“Cha đâu?”
Mẹ quay đầu khẽ thở dài: “Cha con… đã mất rồi.”
Rồi bà kể, việc tiến vào miếu là lựa chọn của họ, không phải lỗi của lão trấn trưởng, ngược lại còn phải cảm tạ ông ấy. Nếu không, bọn họ đã c.h.ế.t từ khi bốn mươi tuổi.
Tôi càng thêm mơ hồ, còn Lão Giang thì mặt nghiêm lại, hỏi: “Là vì lời nguyền đó sao?”
“Lời nguyền?”
Những người khoác áo choàng đen xung quanh vừa nghe liền chấn động. Lão Giang tiếp tục:
“Từ lúc xuống đây ta đã để ý, trên đầu mọi người đều quấn vải đen, chẳng phải để che con mắt thứ ba sao? Yên tâm, ta không coi các ngươi là yêu quái, chỉ muốn biết sự thật thôi.
Nếu ta là kẻ xấu, đã chẳng đưa Kinh Lam trở về, càng không giúp các ngươi đ.á.n.h lui đám địch. Nhưng nếu các ngươi còn che giấu, đám người kia chắc chắn sẽ quay lại lần nữa.”
Lão trấn trưởng lộ vẻ khó chịu, đưa mắt nhìn con trai mình. Trấn trưởng vội vàng lắc đầu:
“Cha, không phải con nói, là bọn họ tự đoán ra!”
Thấy phản ứng của lão trấn trưởng, tôi và Lão Giang hiểu suy đoán trước đó của chúng tôi về Trấn Sấm cơ bản hoàn toàn đúng.
Để ông ta tin tưởng, Lão Giang liền kể lại tỉ mỉ mọi chuyện xảy ra gần đây, nhấn mạnh rằng có một thế lực thần bí đã nhắm vào Trấn.
“Chúng ta chẳng qua tình cờ lại cứu được Trấn Sấm mà thôi.”
Trấn trưởng cũng vội vàng phụ họa:
“Đúng thế, chính Kinh Lam cùng vị tiên sinh này đã g.i.ế.c mấy kẻ địch, cứu chúng ta thoát cảnh ngục tù. Nếu không có họ, bọn địch đã phóng hỏa thiêu miếu, lấy khói xông c.h.ế.t mọi người dưới đất…”
Lão trấn trưởng nói ngay từ khoảnh khắc Trấn Sấm gặp biến cố, ông đã có dự cảm chẳng lành, nên mới phong bế toàn bộ không gian ngầm.
Nhưng đối với bí mật kia, ông vẫn còn do dự: “Làm sao ta chắc chắn được các ngươi không bị chúng mua chuộc, rồi cố tình diễn một màn kịch này để lừa lấy bí mật của Trấn Sấm?”
Mẹ tôi không chút do dự, bước lên chắn trước mặt tôi, lớn tiếng:
“Kinh Lam không phải loại người đó! Nó là con trai tôi, tuyệt đối sẽ không hại quê hương mình!”
“Nhưng đã hơn mười năm không gặp… lòng người, sao tránh khỏi thay đổi.” Lão trấn trưởng chống gậy đi lại, vẻ mặt khó xử.
Đúng lúc ấy, Lão Giang từ trong n.g.ự.c lấy ra một bản dập, chính là hình sáu đại Thần Thú chép từ chiếc hộp đồng ở thôn Túy Thủy hôm nọ.
Lão trấn trưởng vừa thấy liền chấn động, có người bên cạnh còn kinh ngạc nói: “Ơ, chẳng phải đây là hoa văn xăm trên lưng chúng ta sao?”
“Thứ này ngươi lấy ở đâu?”
Lão trấn trưởng hạ giọng hỏi.
Tôi không trả lời, chỉ gọi khẽ một tiếng: “Lão Giang.”
Ông liền cẩn thận rút ra một cuộn da người:
“Đây là bút ký do tổ tiên các ngươi — đại vương trộm mộ Ôn Thao để lại. Bên trên có ghi chép bằng ‘chữ Diệt’ mà thiên hạ không ai giải được, nhưng đó lại là cơ hội duy nhất để phá giải lời nguyền. Đến nước này, các ngươi còn nghi ngờ chúng ta sao?”