Trong tiếng c.h.ử.i rủa của lão Giang, tôi mới biết được cái gương mặt trắng kia hóa ra lại là một loại huyết sát trăm năm khó gặp.
Mới vừa thoát khỏi quan tài, Huyết Sát chỉ là một cái xác lột da, toàn thân m.á.u me be bét, chỉ biết mấy động tác tấn công và săn mồi đơn giản, chưa tính là quá đáng sợ.
Nhưng… khi nó hút càng nhiều m.á.u tươi, thì sẽ dần mọc ra lớp da mới cùng với ngũ quan. Đến lúc đó, thực lực của nó sẽ tăng vọt!
Cũng vì thế, Huyết Sát ban đầu không hề để lộ thân phận, mà lợi dụng lòng tham của dân làng Túy Thủy, dụ họ cạy nắp quan tài. Từng người, từng người một trong thôn đều bị nó hút cạn m.á.u để tăng cường sức mạnh.
Mà hiện tại nó đã mọc ra da và cái miệng. Nếu thêm cả mũi và mắt, e rằng chỉ còn một bước cuối cùng là trở thành Thi Vương…
Tôi vội hỏi lão Giang, “tứ muội” mà ông nhắc tới, có phải cũng là một Hắc Đao Kỳ Lân không?
Lão Giang gật đầu:
“Đúng! Kiếm của tứ muội chính là khắc tinh của thứ này. Chỉ cần cô ấy tới, lần này chúng ta có chín phần nắm chắc!”
“Meo… ư…!!!”
Ngay khi tôi và lão Giang còn đang trò chuyện, trong hang đất bỗng vọng ra một tiếng mèo kêu.
Tiếng kêu ấy dữ tợn lạ thường chẳng khác nào đang cảnh báo kẻ địch. Tôi chợt nhớ đến con mèo màu vàng vằn được thả trong động lúc trước.
“Không xong! Có chuyện rồi!”
Phản ứng của lão Giang còn nhanh hơn tôi. Ông quăng điếu thuốc, ba bước gộp thành hai lao vọt ngay vào trong hang.
Đợi tôi lúng túng bật sáng đèn pin, thì đã thấy con mèo mang lên núi kia toàn thân lông dựng đứng, hai mắt trừng to như chuông đồng, nhe nanh trợn nhe dữ dằn gào thét về một hướng tối om…
Ở hướng mà con mèo gầm gừ, tôi kinh hãi phát hiện ra Khổng Nhị Cẩu đã bị một sợi dây thừng treo cổ!
Mặt hắn tím bầm, lưỡi thè ra nửa đoạn, thế nhưng gương mặt lại hướng về phía tôi mà… cười.
“Sao… sao lại thế này?” Tôi run giọng hỏi lão Giang.
Một kẻ điên thì làm sao có thể c.h.ế.t ngay trước mắt hai người còn sống sờ sờ như chúng tôi? Hơn nữa, từ nãy giờ chúng tôi vẫn đứng ngay gần, hễ có chút động tĩnh chắc chắn sẽ phát hiện.
“Thứ đó vừa mới tới rồi.” Lão Giang kiểm tra thi thể, trầm giọng nói:
“Khổng Nhị Cẩu bị nó mê hoặc tâm thần mà tự sát. Chỉ có điều… tốc độ của nó quá nhanh, nhanh đến mức chúng ta hoàn toàn không kịp phát hiện. Chỉ có con nhỏ này thấy được thôi.”
Nói xong, ông chỉ vào con mèo vàng vằn đang nhe nanh gầm gừ. Tôi lập tức bừng tỉnh:
“Hóa ra ông mua nó bắt tôi ôm theo cả đường dài… là vì chức năng này sao!”
Lão Giang gật đầu, chậm rãi giải thích:
“Mèo và hổ vốn là họ hàng gần, thiên tính là loài săn mồi. Thêm vào đó, khứu giác và thị giác của chúng mạnh gấp hàng vạn lần con người. Dù Huyết Sát có nhanh đến đâu, thì trong mắt mèo, nó vẫn chỉ là kẻ lạ xâm phạm lãnh địa.”
Tôi lại thắc mắc:
“Đã thế, sao nó có thể g.i.ế.c Khổng Nhị Cẩu mà không nhân tiện xử luôn chúng ta?”
Lão Giang khẽ gõ vào đầu mình, mỉa mai:
“Bởi vì nó có trí khôn. Nó biết chúng ta không dễ đối phó như hắn. Cậu nghe qua trò mèo vờn chuột chưa?”
Một câu ấy khiến mặt tôi tái nhợt. Thì ra Huyết Sát định chơi đùa với chúng tôi cho đến chết.
“Nó sẽ không để bất kỳ ai còn sống mà xuống núi.”
Sắc mặt lão Giang nặng nề:
“Đi thôi! Phải nhanh chóng tìm ra hang ổ của nó. Con Huyết Sát này chưa hoàn toàn thành hình, mỗi đêm đều phải quay về mộ để nuốt tinh hoa nguyệt quang. Đó chính là lúc nó yếu nhất.”
Nói đoạn, ông cất bước đi trước, tôi vội vàng ôm chặt con mèo theo sau. Lần này, con mèo béo ú kia lại khiến tôi thấy dễ thương khác thường.
Chẳng bao lâu, chúng tôi đặt chân đến Túy Thủy thôn. Ngôi làng kẹp giữa thế đất “sinh sao khuê” của hai ngọn núi, phong cảnh vốn thanh nhã, tường trắng ngói đen.
Nhưng giờ đây tất cả đều như tin tức đã nói: một ngôi làng chết.
Tôi và lão Giang xông vào từng căn nhà, đạp tung cửa gỗ, nhưng quả nhiên không thấy một bóng người, xác c.h.ế.t cũng không, ngay cả súc vật cũng chẳng còn. Cả làng tựa như bị bàn tay vô hình xóa khỏi bản đồ, yên tĩnh đến mức không nghe nổi một tiếng chim.
Đi mãi đến cuối thôn, chúng tôi phát hiện ra con sông m.á.u do lũ bùn tạo thành!
Dòng sông đỏ quạch không nhìn thấy đáy, mùi tanh hăng xộc thẳng vào mũi. Hóa ra mùi huyết khí từ chân núi truyền tới đều xuất phát từ đây.
Cả con sông uốn lượn từ đỉnh núi đổ xuống tựa dải lụa đỏ khổng lồ vắt ngang trời đất.
Tôi lấy ra một chiếc lọ thủy tinh, định hứng chút nước nghiên cứu xem chất đỏ kia rốt cuộc là gì. Dù sao tôi tốt nghiệp khảo cổ, kiến thức khoa học cũng coi như không ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Chưa kịp làm, lão Giang đã quát khẽ: “Đừng động vào!”
Tôi sững lại, một chân còn lơ lửng trên không.
Dưới chân, đất bùn in hằn cả một dãy dấu giày kỳ lạ. Mỗi dấu đều có vết cong như trăng non không giống dép vải của dân làng.
Lão Giang khom người nhìn thoáng qua, rồi thấp giọng:
“Thấy mấy vết chống trượt này không? Đây là giày leo núi, loại ‘ giày hồi lực ’, dân trộm mộ hay dùng. Khi lên núi, nhớ giữ im lặng, chắc chắn bọn chúng vẫn còn quanh huyệt cổ.”
“Thế còn nước sông này? Còn đám dân làng mất tích thì sao? Chẳng lẽ ta cứ vậy bỏ qua, tìm mộ trước? Ông chẳng hay nói ‘biết người biết ta, trăm trận trăm thắng’ sao?” Tôi phân vân.
Lão Giang lại cười mỉa:
“Mới bái sư có một ngày, mà học trò đã biết chất vấn sư phụ rồi cơ đấy! Đợi khi cậu lên đến đỉnh núi, tất cả sẽ rõ thôi…”
Mang theo trăm mối nghi hoặc, tôi bám theo ông men theo hai bên bãi bồi của dòng m.á.u đỏ mà leo dần lên.
Một số đoạn vách dốc đến ghê người, tôi phải dùng móc câu và dây leo từ balô. Với dân khảo cổ như tôi, đây là kỹ năng cơ bản.
Nhưng khi tôi chuẩn bị ném dây cho lão Giang, thì ông đã cười nhạt, nhẹ nhàng như đi trên đất bằng. Vài cái hít thở đã bỏ xa tôi cả đoạn.
Thân thủ như trong tiểu thuyết võ hiệp quả nhiên danh bất hư truyền, Hắc Đao Kỳ Lân!
Đến khi tôi toát mồ hôi bò lên, lão Giang đã nhàn nhã ngồi châm điếu t.h.u.ố.c trên đỉnh. Tôi còn chưa kịp khen, ông đã chỉ tay ra hiệu tôi nhìn xuống dưới.
Theo hướng đó, mắt tôi suýt lồi ra!
Fl Bống Ngọc trên facebook/ tiktok để ủng hộ nhà dịch nha.
Cảm ơn mọi người rất nhiều ạ.❤️❤️❤️
Từ trên cao nhìn xuống, nhờ ánh mặt trời xuyên thấu, tôi thấy đáy sông m.á.u chất đầy xác người!
Hàng chục t.h.i t.h.ể vặn vẹo trong tư thế kỳ dị: có kẻ cổ xoay ngược 180 độ, có kẻ chân dạng thành hình chữ bát. Đáng sợ nhất tất cả đều há miệng, giơ đôi tay trắng bệch lên như cầu cứu, chẳng khác nào đám rối m.á.u trong màn trình diễn kinh dị của một nghệ nhân quái đản.
Nếu không có lão Giang kịp giữ lại, e rằng tôi đã ngã nhào xuống, bởi cảnh tượng quá mức khủng khiếp!
Không ngờ, cả thôn Túy Thủy biến mất… lại nằm dưới đáy con sông m.á.u này.
Dòng sông từng mang đến tài lộc, cuối cùng lại biến thành mồ chôn tập thể!
“Nhìn nhiều vài lần đi.” Lão Giang lạnh nhạt nói. “Có như thế, sau này gặp chuyện nữa mới không còn sợ.”
Phải nghỉ gần nửa giờ tôi mới bình tĩnh lại, theo ông tiếp tục tiến sâu vào núi. Theo tư liệu, trận mưa gió đã đ.á.n.h sét mở huyệt mộ. Quả nhiên, trên đá vụn quanh đây còn in vết cháy xém. Nghĩa là… đã sắp đến rồi.
Càng gần chúng tôi càng phải cẩn thận. Tôi thậm chí còn bịt miệng con mèo, sợ nó kêu một tiếng lộ vị trí.
Theo sách binh thư mà nói: “Ngựa tháo chuông, người ngậm thẻ”, để tránh bị phát hiện.
Quả đúng như dự đoán, mới đi chưa đầy trăm mét, trước mắt đã hiện ra một huyệt động khổng lồ nhuốm đỏ!
Miệng động đỏ m.á.u há ra, xung quanh đá vụn vỡ tung. Điều đáng sợ hơn cả từ trong động, m.á.u tươi vẫn không ngừng tuôn trào, tí tách chảy ra thành dòng…
Chỉ dày chừng hai ngón tay, nhưng tôi biết — đây chính là nguồn gốc của con sông máu!
Lúc này, bên cạnh cửa động tụ tập hơn chục bóng người. Sau lưng bọn họ đều giắt đao cong hoặc s.ú.n.g kíp, nửa thân trên trần trụi, để lộ làn da màu đồng rắn chắc. Tiếng la hét ồn ào vang lên dường như đang tranh cãi kịch liệt.
Nhìn dấu vết xung quanh, chắc bọn chúng đã đến đây hai ngày, bởi ngay bên cạnh còn dựng hai chiếc lều quân dụng màu xanh lá.
Tôi và lão Giang nấp sau đống đá, mơ hồ có thể thấy trong lều nằm la liệt mấy kẻ bị thương. Sắc mặt bọn họ tái nhợt, thỉnh thoảng bật ra tiếng rên khẽ.
Điều kỳ lạ là, thương thế của tất cả đều giống nhau cánh tay trái hoặc phải đều bị c.h.é.m mất nửa đoạn!
Trong đầu tôi chợt lóe lên câu chuyện rùng rợn mà lão phu xe đã kể lúc đến đây: Đêm qua có một cỗ xe ngựa không người chở đầy những cánh tay đứt lìa, đẫm m.á.u trở về!
“Trưởng toán Trương, ngôi mộ này đúng là thứ ác quỷ ăn thịt người. Anh em liều mạng hai ngày hai đêm, c.h.ế.t thì đã chết, kẻ sống sót cũng tàn phế cả đám. Anh còn muốn ép người ta xuống nữa, có phải quá thất đức rồi không?” Một đại hán tức giận quát.
“Đúng đấy, muốn xuống thì ông tự xuống đi. Tôi còn muốn giữ lại cánh tay để về ôm vợ nữa.” Một người khác phụ họa.
“Vô lễ!”
Tên cầm đầu, quấn khăn trắng trên đầu, mặt đầy dữ tợn quát lớn:
“Trở về tay không, tao biết ăn nói thế nào với gia đình anh em đã chết? Đứa nào còn dám đào ngũ, tao b.ắ.n c.h.ế.t ngay tại chỗ!”
Nói rồi, hắn rầm một tiếng đặt khẩu s.ú.n.g lục ổ quay xuống đất. Trên mặt hắn, vết sẹo chéo dữ dằn khiến cả đám cướp lập tức im bặt.
Nhưng rất nhanh, tiếng xôn xao lại bùng lên, bởi một tên vừa mới được đưa xuống mộ đã được hai kẻ canh cửa kéo dây an toàn lôi lên.
Song lúc này, hắn đã biến thành một kẻ toàn thân đẫm máu, lăn lộn trên mặt đất thét gào t.h.ả.m thiết.
Tôi căng mắt nhìn vết thương, bất giác hít một hơi lạnh buốt. Giống hệt những kẻ trong lều kia — hai cánh tay hắn đều biến mất!