Khánh Bổn Kiều Kiều

Chương 10



Nam nhân bên cạnh kính cẩn hành lễ:

 

“Phụ thân dạy phải lẽ. Từ nay nhi tử nhất định ngôn hành cẩn trọng.”

 

Ta chớp mắt hai cái, đưa tay đếm lại quan hệ.

 

Hắn là thợ săn đại ca, hắn là Âu Tuấn, hắn cũng là Đỗ Hoài An.

 

Tóm lại là… hắn từng đi ngang qua toàn bộ thế giới của ta.

 

Cái đầu nhồi đầy Tứ thư Ngũ kinh của ta quay như chong chóng.

 

Nữ tử bình thường một đời chỉ lấy một người. Còn ta thì có đến ba:

 

Một đồng môn Trạng nguyên tuấn tú,

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Một mỹ nhân ngụy trang đại hán,

Một nghĩa sĩ thợ săn mặt sẹo vì ta g.i.ế.c người.

 

Có vẻ như… ta lời to rồi.

 

19

 

Từ nhỏ, Đỗ Hoài An đã có hai thân phận.

 

Ở nhà, hắn mặc nữ trang, đóng vai tiểu thư Đỗ Hoài Vi.

Ra ngoài, lại theo họ mẹ, mang tên Âu Tuấn, lấy thân phận nghĩa tử của cữu cữu tham gia khoa cử, dấn thân vào chốn quan trường.

 

“Xin lỗi, ta đã lừa nàng. Nếu nàng không thích ta, chuyện hôn sự này… ta không ép.”

 

Âu Tuấn cắt ngang dòng suy nghĩ của ta.

 

Nhìn dáng vẻ hắn chau mày, môi mím mỏng, quai hàm căng cứng, hai tay lúng túng lau đi lau lại trên vạt áo — ánh mắt vừa mong chờ vừa dè dặt như đang van xin một chút cảm tình…

 

Phải nói là, nhìn mà lòng ta mềm nhũn!

 

Tim ta khẽ động, ta nghiêng đầu đánh giá từ trên xuống dưới.

 

“Muốn ta gật đầu cũng không khó… Ba thân phận kia nhìn mãi cũng chán rồi, đổi mới đi. Lần này thử hóa thành một tiểu quan, tóc xõa nửa bên, n.g.ự.c hé hờ, quyến rũ một chút xem sao.”

 

Về sau, ta không vội thành thân, mà mở nhiều hiệu phấn son ở kinh thành, thuê các cô nương trông coi.

 

Các cửa tiệm vừa là nơi bán hàng, vừa là nữ học quán, dạy chữ, dạy làm ăn, giúp nữ tử vừa kiếm tiền vừa học nghề.

 

Hoàng thượng thường truyền ta vào cung bàn chuyện chính sự, tiện thể hóng chuyện thói quen ăn mặc của Đỗ đại nhân.

 

Phải nói chứ… huynh muội nhà họ đúng là cùng mê kiểu "trượng nghĩa, nho nhã, mang kính đọc sách".

 

Phụ thân ta vì tội khi quân, bị phạt đày đi biên ải làm khổ sai.

 

Nhị tỷ bán cửa hàng, lập tức chuộc đại tỷ ra ngoài.

Còn ta thì đưa toàn bộ tiền riêng tích cóp bao năm cho họ, ba tỷ muội cùng hùn vốn mở nên lò mổ lớn nhất kinh thành.

 

Còn công chúa Lạc Dương thì bị giam trong cung, không được rời khỏi cấm địa.

 

Hoàng đế già rồi, cả đời bận chơi bời, không làm được bao nhiêu chính sự, giờ lại sợ tướng văn tướng võ tạo phản.

 

Giam công chúa là để cứu mạng bà ta.

 

Bởi vì người muốn lấy mạng bà ta quá nhiều.

 

Mà người đứng đầu danh sách ấy, chính là… Đỗ đại nhân.

 

Công chúa sống cả đời kiêu ngạo, nhất thời không chịu nổi bị giam lỏng, hoảng loạn phát cuồng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Cũng có người đồn rằng mỹ phẩm dưỡng nhan bà ta dùng bị hạ độc, mặt mày bị hủy, nên phát điên luôn.

 

Không lâu sau, Đỗ đại nhân lấy cớ, tuyên bố “nhị tiểu thư Đỗ Hoài Vi” lâm bệnh qua đời.

 

Còn ta — Mạnh Đệ Lai, từ nay không còn là người nhà họ Mạnh, cũng chẳng sống vì đệ đệ nào nữa.

 

Nhà họ Đỗ nhận ta làm nghĩa nữ, ta đổi sang họ Đỗ.

 

Nhưng mỗi lần nhắc tới tên mới, là ta lại thấy tức.

 

Khó khăn lắm mới bỏ được cái chữ “Đệ” để sống đúng là chính mình.

 

Thế mà cái tên khốn Âu Tuấn lại tự tiện đặt tên khuê danh cho ta là:

 

“Đỗ Bảo Bối.”

Nói rằng ta là bảo bối của cả nhà họ Đỗ, càng là bảo bối trong các bảo bối của Đỗ Hoài An.

 

Từ đó trở đi, cả nhà không ai gọi tên ta nữa.

 

Mỗi ngày toàn là:

 

Bảo Bối phu nhân,

Bảo Bối tẩu tử,

Bảo Bối chủ nhân…

 

Thật là mất hết thể thống! Chẳng còn chút văn nhã nào!



 

20



 

Ta – Đỗ Bảo Bối, cuối cùng cũng thành thân với biểu ca bên ngoại – Âu Tuấn, trở thành phu thê thực sự.

 

Không rõ là do chuyện “xung hỉ” có tác dụng, hay bởi nguyên do nào khác, mà Đỗ phu nhân dần dần hồi phục thần trí, nhận ra được trượng phu và nhi tử. Thỉnh thoảng, bà vẫn nhầm lẫn ta với tiểu thư Hoài Vi ngày trước.

 

Mỗi khi như vậy, bà lại xách gậy gỗ, canh gác ngay ngoài cửa phòng, cấm tiệt cái tên “nghiệt súc loạn luân” kia bước vào ngủ cùng ta.

 

Nhiều năm sau, ta rốt cuộc không nhịn được mà hỏi Âu Tuấn:

“Hồi còn ở Quốc Tử Giám, chàng phát hiện ta nữ cải nam trang là khi nào vậy?”

 

Hắn trở mình, ôm lấy ta, mắt nhắm nghiền, giọng mang theo vẻ uể oải dính dấp:

 

“Không phát hiện ra. Khi ấy cứ tưởng bản thân mình mắc... long dương chi phích*, suýt nữa thì phát điên.”

 

(*Long dương chi phích: chỉ tình cảm đồng tính nam)

 

“Nghĩ tới nghĩ lui, ta thà đoạn tụ cũng muốn ở bên nàng.”

 

“Cho tới hôm đó, trong hang đá giữa vườn hoa, thấy được của nàng…”

 

Ký ức trào về, mặt ta đỏ bừng bừng, xấu hổ muốn độn thổ. Ta liền hất tung lớp áo trong lỏng lẻo của hắn, đưa tay ra “báo thù”:

 

“Được lắm! Vậy cho ta xem của chàng đi.”

 

Khắp nơi yên ắng, chỉ có hương hoa nguyệt quý thoang thoảng dưới hiên, thỉnh thoảng có tiếng côn trùng khe khẽ, lại là một mùa hạ rực rỡ trôi qua.

 

Mỹ nam trong lòng đã say giấc nồng, mặc chiếc áo yếm thêu mai sáp mà ta từng may, khiến đầu óc ta bay tận chín tầng mây.

 

Kiếp này của ta, xem ra… đúng là chơi quá đà rồi.

 

-HẾT-