Khánh Bổn Kiều Kiều

Chương 2



Phụ mẫu đối chiếu xong, chứng minh kế này khả thi.

 

Ta phủi vỏ hạt dưa, đứng dậy nói: “Người ta là vừa mắt Thám Hoa, còn tứ đệ trông như ăn mày thì ai thèm để ý?”

 

Phụ thân cau có, vớ lấy que chọc lửa đập lên đầu ta một cái:

 

“Người lớn nói chuyện, con nít đừng xen vào.”

 

Ta nhún vai, dang tay ra: “Được thôi, thánh chỉ sắp tới nơi rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ phải sang phủ Thị lang gặp mặt. Lúc đó cứ dẫn tứ đệ đi, xem nhị tiểu thư có vừa mắt hay không.”

 

Phụ thân lại cau có, lại đập đầu ta cái nữa: “Gặp mặt là con đi, tới ngày thành thân thì đổi thành đệ con bái đường.”

 

Đổi rồng tráo phượng, tưởng tội khi quân là chuyện nói chơi sao?

 

Tứ đệ ngồi bên vỗ tay cười khúc khích, nước dãi chảy dài:

 

“Mỹ nhân… mỹ nhân…”

 

Haiz… dù tiểu thư nhà Thị lang có lận đận đường hôn nhân, thì cũng không đáng bị thế này chứ!

 

Ta nhất định phải phá cho hỏng cái hôn sự này mới được!

 

03

 

Đại tỷ tìm ta bàn đối sách hủy hôn, lời còn chưa thốt ra đã trước hết tuôn cả một bọc nước mắt.

 

“Đệ Lai à, vốn dĩ nên là muội làm quan, cưới vợ đẹp mới phải.”

 

Ta: ????

 

Bây giờ là lúc thảo luận về vợ đẹp sao?

 

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

Hiện tại là lúc nên nghĩ đến việc nữ cải nam trang thay người đi thi, chống thánh chỉ tứ hôn, và tính xem cả nhà có mấy cái đầu để c.h.é.m cơ mà!

 

Bỗng dưng run nhẹ một cái, kinh mạch thông minh trong người đại tỷ chợt khai mở:

 

“Không được, nữ nhân không thể lấy nữ nhân. Gạt người là tổn âm đức, sau này muội mà không sinh được con thì thảm lắm.”

 

Đại tỷ bị nhà chồng bỏ về đã hai năm rồi, bên đó chê tỷ không biết sinh đẻ.

 

Nguyện vọng lớn nhất đời của tỷ là ta có thể sinh con, không bị bỏ, không bị người đời chê cười.

 

Lúc này nhị tỷ bước vào, cười híp mắt tiếp lời:

 

“Nói trắng ra, vẫn còn hơn hủy hoại cả đời con gái người ta.”

 

Nhị tỷ gả cho đồ tể, vừa nói vừa mở hai chiếc giò heo kho xì dầu thơm lừng, chia cho ta và đại tỷ mỗi người một cái.

 

Những năm gần đây tiền lương của phụ thân phần lớn đều đổ vào chữa bệnh điên cho tứ đệ, ta và đại tỷ ở nhà không mấy khi có thịt ăn, toàn dựa vào nhị tỷ tiếp tế.

 

Nhị tỷ thân hình tròn trịa ngồi phịch xuống mép giường.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Ý ta là, Đệ Lai vẫn cứ đi, tìm cơ hội gặp riêng nàng ấy, rồi cởi áo, để lộ n.g.ự.c ra, người ta tự nhiên sẽ hiểu.”

 

Đại tỷ ngẩng đôi mắt đỏ hoe: “Vậy chẳng phải để lộ việc Đệ Lai thay người đi thi rồi sao?”

 

Nhị tỷ nghiến răng quai hàm: “Muốn làm quan thì phải khám thân, chuyện bị lộ chỉ là sớm muộn thôi. Đã không để muội làm, thì cũng đừng mong ai khác yên thân, để cha tiếp tục mơ mộng làm quan của ông ấy đi!”

 

Không hổ là tỷ tỷ chuyên g.i.ế.c heo g.i.ế.c bò, lời nói không chút nể tình, toát lên vẻ đẹp... bất chấp mạng người.

 

Ta gặm xong khúc giò, lau miệng: “Được, cứ theo lời nhị tỷ mà làm.”

 

“Chỉ là…” Ta cúi đầu, một nỗi buồn bất chợt dâng lên.

 

Nhiều năm quấn n.g.ự.c lại cộng thêm ăn uống kham khổ, dáng vẻ nghèo nàn gầy mòn của ta chắc không đủ sức tạo ra hiệu quả “chấn động” như nhị tỷ nói đâu...

 

04

 

Ba ngày sau, ta đến phủ Thị lang, bên trong đặc biệt mặc một chiếc áo yếm uyên ương màu đỏ tươi mới tinh.

 

Chủ trương là — vòng không đủ, vải bù vào.

 

Vừa bước qua cổng hông đã nghe đám hạ nhân than vãn: nhị tiểu thư lại vừa đánh ai đó một trận.

 

Ta còn đang thắc mắc không biết cái tát của sư tử Hà Đông lợi hại đến mức nào, thì đã thấy một tiểu tư bị người ta khiêng ra bằng cáng.

 

Đầu sưng như đầu heo, mặt thì tím bầm từng mảng, quần áo bị xé rách từng dải, trông không giống bị người đánh, mà như bị dã thú tấn công giữa rừng.

 

Lòng ta rùng mình — nếu đợi sau khi thành thân mới nói thật thân phận, chắc chắn sẽ bị Đỗ tiểu thư đánh chết. Vậy thì chi bằng hôm nay giải quyết cho rõ.

 

Mang theo nỗi thấp thỏm, ta bước vào tiền sảnh, cúi người hành lễ với Đỗ đại nhân.

 

Thấy ta lời lẽ có chừng mực, Đỗ đại nhân vuốt râu tỏ vẻ hài lòng:

“Phục Linh, gọi nhị tiểu thư ra gặp khách.”

 

Chẳng bao lâu sau, nhị tiểu thư nhà họ Đỗ trong vòng vây của nha hoàn nhẹ bước tiến vào.

 

Tuy nửa khuôn mặt bị quạt gấm che lại, nhưng vẫn nhìn ra được nét mày như núi vẽ, mắt tựa thu thủy.

 

Sau khi hành lễ xong, Đỗ Hoài Vi cao hơn ta hẳn một cái đầu.

 

Ta ngẩng mặt lên nhìn nàng nói chuyện, có cảm giác như đang đối mặt với một con gấu mẹ xinh đẹp.

 

Nàng chăm chú quan sát ta một hồi, nhẹ chau mày liễu, mỉm cười duyên dáng:

 

“Nhỏ nhỏ xinh xinh, trông cũng đáng yêu đấy.”

 

Ta: ????

 

Nàng đang nói kiểu gì vậy trời?! Thật muốn nhảy lên đập vào đầu nàng một cái!

 

Không được, việc chính vẫn quan trọng hơn.

 

Ta phát huy tài ăn nói mồm năm miệng mười, vài câu đã khiến Đỗ đại nhân gật đầu đồng ý, cho phép ta mời Đỗ Hoài Vi đơn độc ra vườn ngắm hoa.