07
Về đến nhà, ta liền thành thật khai báo với phụ mẫu rằng mình đã từ hôn với nhà Thị lang họ Đỗ.
Phụ thân đang múc nước, liền hắt nguyên một gáo lên đầu ta.
“Con coi cái bộ dạng vô dụng đó kìa, bất kể thật giả thế nào, trước tiên cứ bám vào họ hàng nhà quyền quý đã!”
Quan lớn quyền thế đâu phải muốn bám là bám?
Đỗ đại nhân tay chân thông thiên, muốn g.i.ế.c ta cũng chẳng khác gì giẫm c.h.ế.t một con kiến.
Tứ đệ cái bộ dạng ngây ngây dại dại, đừng nói lừa được Thị lang, đến phân trâu còn chưa chắc lừa nổi.
Ta rửa sạch tay, vẩy vẩy nước, tức giận nói:
“Thay người đi thi đã là tội khi quân, nay lại gạt gẫm Đỗ đại nhân, e rằng cả nhà ta có mạng để nói dối, chứ chẳng còn mạng mà hưởng phúc đâu!”
Phụ thân nổi trận lôi đình, vớ thanh then cửa rượt đánh ta.
Ta chạy, ông đuổi.
Ta gầy, ông mập, nên đuổi không kịp.
Phụ thân chống đầu gối, thở hồng hộc:
“Dù thế nào cũng không thể lui hôn! Bà nó, trói nó lại cho ta, ta đến phủ họ Đỗ nói chuyện!”
Mẫu thân run rẩy đứng dậy, đôi lông mày rũ xuống:
“Đệ Lai đừng quậy nữa! Cha con nói đúng đấy.”
Thế là họ nhốt ta vào phòng chất củi, còn phụ thân thì đến Đỗ phủ.
Đỗ đại nhân đồng ý tạm thời không bàn chuyện lui hôn, mà để xem ý bọn trẻ ra sao.
Nghe nói sau khi gặp ta, tiểu thư nhà họ Đỗ liền ăn không ngon ngủ không yên, cứ miệng gọi “Mạnh lang, Mạnh lang”.
Nhưng ta đâu phải Mạnh lang, ta là Mạnh nương mà!
Phụ thân thừa thế xông lên, một hơi làm xong tam thư lục lễ với nhà họ Đỗ, hẹn mồng Bảy tháng sau rước dâu.
Tất nhiên rồi, là đệ đệ Mạnh Tư Viễn cưới vợ.
Ta thay đệ thi đỗ công danh, cưới được giai nhân, cuối cùng lại phải trở về làm Mạnh Đệ Lai.
Mạnh Đệ Lai, cô nương mười tám tuổi, chuyện quan trọng nhất là — lấy chồng.
Đại tỷ mang cơm tới nhà củi, khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem:
“Đệ Lai ơi, phụ thân đã gả muội cho một người thợ săn rồi, rằm tháng sau sẽ tới đón dâu.”
Phụ thân chẳng qua là muốn vứt ta vào rừng sâu núi thẳm, giấu kỹ đi để không ai trong thành nhận ra, tránh ảnh hưởng tới tiền đồ của đệ đệ ta.
08
Hôm đón dâu ấy, trời quang mây tạnh, gió mát nắng nhẹ. Họ hàng thân thích chen kín cả sân nhỏ nhà ta, ai cũng muốn tận mắt ngắm nhan sắc tiểu thư nhà họ Đỗ.
Tứ đệ đã sang Đỗ phủ, còn ta thì ngồi trong phòng củi, gặm ngấu nghiến cái đùi gà mà nhị tỷ mang đến.
Đại tỷ lo ta nghẹn, vừa đút nước vừa khóc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Đệ Lai, ngàn vạn lần đừng lấy cái tên thợ săn ấy. Lỡ hắn săn không được thú thì quay sang đánh muội mất!”
Trượng phu trước của tỷ là gác đêm, ban đêm không vừa lòng gì là về nhà đánh vợ.
Trong lòng tỷ, hễ nghề nào có chữ “đánh” đều không thể lấy, đó là kỳ vọng hôn nhân mà tỷ dành cho ta.
Nhị tỷ cũng không đồng ý:
“Đệ Lai nhà mình dung mạo thanh tú, học thức đầy mình, đến Trạng Nguyên còn xứng đôi, sao lại đi lấy một gã thô phu suốt ngày dính mùi máu, phí của giời!”
Ta không mấy quan tâm, vẫn nhồm nhoàm nhai đùi gà. Hôm nay trong nhà đông người, rối ren phức tạp, ta định lát nữa thừa cơ chạy trốn, phá hỏng hôn sự nhà họ Mạnh.
Nào ngờ gã thợ săn ấy lại đến sớm.
Tay xách một đôi trĩ vàng, dắt theo hai con dê, ấy chính là toàn bộ sính lễ.
Hôm nay hắn định rước ta về.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Vừa gặp mặt, ta lập tức hít mạnh một hơi khí lạnh.
Gã ấy cao hơn ta cả một cái đầu, thân hình vạm vỡ như tường thành, đứng đó như một bức tường thịt sống.
Da mặt hắn đen sạm, râu ria xồm xoàm, trên mặt còn có một vết sẹo dài chạy từ trán tới tận tai — nhìn thôi cũng đủ khiến người ta hoảng hồn.
Phụ thân thì cười như hoa nở:
“Không cần sính lễ gì nhiều, hôm nay cứ mang Đệ Lai về là được rồi.”
Ta phản đối, ông liền sai họ hàng trói ta lại, để gã thợ săn vác lên vai mang đi.
Đi được nửa đường, ta bật khóc.
Lúc gả tứ đệ, phụ mẫu ta còn nhờ người xem tới xem lui, sợ ngày giờ xung khắc với bát tự.
Còn đến lượt ta lấy chồng, chẳng cần coi ngày gì cả, trói một phát đem đi cho rồi.
Thợ săn nghe thấy tiếng khóc, liền đặt ta xuống dưới gốc cây hoè lớn.
“Không muốn lấy ta à?”
Ta gật đầu.
“Vậy muốn lấy ai?”
Ta lắc đầu.
“Ai cũng không muốn, chỉ muốn sống cùng tỷ tỷ cả đời.”
Gió núi lồng lộng khiến người khoan khoái, ta ngắt một cọng cỏ đuôi chó, kể lại những ngày bé phụ mẫu thiên vị ra sao, ba tỷ muội bị đánh mắng thế nào.
Lại kể chúng ta ba người hợp lực, thông báo cho nhau, chơi khăm phụ mẫu ra sao, khiến họ quay như chong chóng.
Gã thợ săn tựa lưng vào gốc cây hoè lặng lẽ lắng nghe, chợt mỉm cười:
“Cha mẹ cô đáng chết, sau này ta thay cô báo thù.”
Ta xua tay từ chối:
“Báo thù thì thôi đi, ta chẳng có gì báo đáp huynh cả.”