Giọng nói trầm thấp khàn khàn như gió lướt trên mặt biển:
“Đệ Lai, đêm nay nàng thật đẹp.”
Nghe câu đó là thấy có gì sai sai rồi.
Câu này rõ ràng là lời tân lang mới đúng mà?!
Ta hoảng hốt đứng bật dậy, chắp tay thi lễ:
“Tiểu thư, hôn sự này tuyệt đối không thể thành. Nếu thật sự quý mến nhau, thì ta với cô kết làm bạn giao bái đi!”
Đỗ Hoài Vi nắm lấy cổ tay ta, thần sắc chán nản:
“Nàng ghét ta đến thế sao?”
Nói đoạn, mắt nàng đỏ lên, cánh mũi run nhẹ, rồi quay đầu sang một bên… nghẹn ngào khóc.
Có cái vẻ đáng thương như thể… Trương Phi bị ép làm quả phụ vậy.
Ta bất giác dịu giọng dỗ dành:
“Đỗ tiểu thư, rốt cuộc cô muốn ta phải làm thế nào?”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Không biết vì sao, ta thật lòng chẳng dám thấy vị “mỹ nhân cao hơn tám thước, vóc dáng như tường, mặt đẹp như tranh” này rơi lệ.
Đỗ Hoài Vi khẽ cười, xoay người, thong thả bắt đầu cởi đồ.
Trong màn lụa đỏ mềm mại, hương trầm lượn lờ, nàng uyển chuyển lắc vòng eo, bờ vai mảnh mai hé lộ.
Bỗng nhiên hai cơ bắp rắn chắc trên cánh tay nàng nổi lên như hai tảng thịt to tướng — chỉ e đủ để siết ta ngất xỉu.
Ta vừa hoàn hồn định bỏ chạy, nàng đã thay xong một bộ y phục thường ngày, liếc về phía cửa bí mật.
“Đừng sợ, ta không ngủ với nàng.”
“Phải sang ngủ với mẫu thân.”
11
Ta theo Đỗ Hoài Vi đến gian mật thất, liền thấy một phụ nhân tóc đã bạc trắng, thân hình tiều tụy, gầy đến trơ xương, đang ôm một cái tã cũ mèm, mỉm cười lẩm bẩm:
“Con ngoan à, sao lại cứ khóc thế? Không khỏe ở đâu sao?”
Trong tã chỉ là một con búp bê gỗ tróc sơn.
Phu nhân họ Đỗ cứ thế vỗ nhẹ, hết hôn lại vuốt, dịu dàng như đang dỗ con thật.
Bỗng sắc mặt bà biến đổi, hất thẳng “hài nhi” xuống đất:
“Không đúng! Con ta, Hoài Vi của ta c.h.ế.t rồi! Lạnh rồi, cứng rồi, bị chôn dưới đất rồi! Đây là yêu quái!”
Bà ôm đầu kêu gào, đ.â.m đầu vào tường — bức tường đã được nhồi bông, bọc vải mềm.
Trong phòng không hề có vật sắc nhọn, cũng chẳng có bình gốm hay đồ sứ dễ vỡ.
Hẳn là vì sợ bà tự sát.
Vừa trông thấy ta, Đỗ phu nhân sững người, lùi lại hai bước, kinh ngạc nhìn, sau đó chậm rãi từng bước một tiến về phía ta:
“Hoài Vi! Con mới thật là con của ta!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Không đợi ta phản ứng, bà đã ôm chặt ta vào lòng.
Hai gia nhân vội chạy tới, định kéo bà ra, nhưng bị bà dùng sức mạnh bất ngờ đẩy ngã cả hai.
Bà ôm ghì lấy ta trong ngực, nước mắt không ngừng lăn trên gò má.
Một lúc sau, ta đờ đẫn nhìn về phía “Đỗ tiểu thư”:
“Hoài An à, muội muội con gầy quá.”
Ánh mắt người kia bỗng sáng bừng, ánh đỏ nơi đáy mắt thoáng d.a.o động.
Tựa như đã rất lâu rồi chưa nghe thấy Đỗ phu nhân gọi mình bằng cái tên ấy.
Hắn hít nhẹ một hơi, giọng nói mang theo vẻ cưng chiều:
“Nó kén ăn, không thích ăn thịt.”
Vừa nói vừa nháy mắt với ta, ý bảo ta phối hợp.
Nhìn kỹ lại, “Đỗ tiểu thư” này quả thực vóc dáng cao lớn hơn hẳn nữ tử thường, dù son phấn đậm đến đâu cũng khó giấu được nét cương nghị của nam nhân.
Hắn chính là vị công tử nhà họ Đỗ – người tưởng rằng đã c.h.ế.t từ thuở sơ sinh, chứ không phải Đỗ nhị tiểu thư.
Hai mươi năm trước, Đỗ phu nhân sinh đôi long phụng, ca ca là Hoài An, muội muội là Hoài Vi.
Gần đầy tháng, cả hai nhi tử nhi nữ đều nhiễm đậu mùa.
Hoài Vi thể nhược, chưa đầy một tháng đã mất.
Nhưng điều kỳ lạ là — năm ấy kinh thành hoàn toàn không hề có dịch đậu mùa.
Thì ra, mùa xuân năm đó, công chúa Lạc Dương vừa nhìn thấy Đỗ đại nhân cưỡi ngựa qua phố đã động tâm, liền cầu Hoàng thượng ban hôn, muốn cưới làm chính thất.
Đỗ đại nhân khi ấy là Trạng Nguyên, tiền đồ vô lượng, nếu cưới công chúa lại thành phò mã rảnh việc, mất sạch hoạn lộ.
Hoàng đế không thuận hôn sự ấy, công chúa tức giận, nảy sinh sát tâm.
Nàng sai người tìm trong vùng dịch những món đồ chơi từng được trẻ bệnh dùng qua, hối lộ gia nhân đem lén vào phủ — hại c.h.ế.t Hoài Vi.
Để an ủi Đỗ phu nhân vì mất con, đồng thời cũng để bảo vệ con trai duy nhất không bị công chúa hãm hại, Đỗ đại nhân tuyên bố với bên ngoài rằng ca ca đã chết, sống sót là nhị tiểu thư.
Từ đó Đỗ công tử phải sống dưới thân phận “Đỗ tiểu thư”.
“Hoài Vi! Hoài Vi!” – Đỗ phu nhân khẩn thiết gọi tên con gái.
Ta nép trong lòng bà, cảm nhận rõ nhịp tim run rẩy và từng cơn co giật khẽ nơi cơ thể già yếu.
Đôi mắt đục mờ vì năm tháng khóc thương đã chẳng còn sáng, thế nhưng vẫn hiện lên nét cười từ ái.
Ta không nỡ vạch trần giấc mộng đẹp đó, khẽ đưa tay chạm lên mặt bà:
“Con đây.”
Đỗ phu nhân òa khóc nức nở, khóc đến lạc cả giọng.
Đêm ấy, bà nhất định đòi ôm ta ngủ.
Vậy nên, trong đêm động phòng hoa chúc…
ta ngủ với mẹ chồng của tân lang.