Không chỉ riêng Khanh Vũ, mà tất cả đệ tử Phiêu Miểu Tông đều nhìn kẻ vừa lên tiếng bằng ánh mắt như đang nhìn một con lợn ngu ngốc.
Cho dù biết Hề Trạm Thần có thân phận đặc biệt thì sao chứ? Hắn có phải loại người sợ bị truy sát hay không? Chớ nói đến việc hắn chính là thủ lĩnh Ám Sát Điện của Tiêu Dao Cốc, chỉ riêng mười sát thủ dưới trướng hắn, tùy tiện chọn một người thôi cũng đủ khiến kẻ khác đau đầu, huống hồ là cả một nhóm.
Vậy mà kẻ này lại trắng trợn ngang ngược đến mức dám đứng trước mặt bọn họ điều tra thân phận của hắn? Là ngại mình sống quá lâu rồi chăng?
Người của Ám Sát Điện, kẻ nào không xem Hề Trạm Thần như thần thánh? Hắn là niềm kiêu hãnh của bọn họ, là tín ngưỡng của họ. Một kẻ ngoài cuộc mà dám vô lễ với hắn, sao có thể khiến họ ngồi yên?
Nụ cười ôn hòa trên mặt Phong Kỳ lập tức biến mất, ngay cả Viêm Tuyệt, người luôn giữ vẻ mặt điềm đạm, tính tình cũng xem như tốt nhất trong số bọn họ, cũng ánh lên tia lạnh lẽo. Tên ngu xuẩn kia... không lẽ chán sống rồi? Lại dám khiêu khích lão đại của bọn họ sao?
Phong Kỳ cười nhạt nhìn tên đệ tử Phiêu Miểu Tông, trong mắt ẩn giấu ý vị sâu xa:
"Không biết đây là ý của ngươi, hay là đại diện cho Phiêu Miểu Tông? Xem ra hôm nay, Phiêu Miểu Tông đã có chuẩn bị để xé rách mặt với Tiêu Dao Cốc rồi nhỉ?"
Nghe thấy lời này, tên đệ tử kia mới chậm rãi nhận ra, đây không phải nơi hắn ta có thể tùy tiện ăn nói như khi còn ở Phiêu Miểu Tông. Nơi này là lãnh địa của một đám sát thủ giết người không chớp mắt. Sau lưng hắn ta lạnh toát, vội vàng nín bặt.
Nhưng Viêm Tuyệt rõ ràng không có ý định dễ dàng buông tha. Hắn nhếch môi cười lạnh, ánh mắt đảo qua chỗ ngồi của Phiêu Miểu Tông, giọng điệu đầy châm chọc:
"Phiêu Miểu Tông hiện tại đúng là ngày càng xuống cấp. Ngay cả một sự kiện quan trọng như thế này cũng chỉ cử đến mấy đệ tử chẳng ra gì, đến mức không đủ tư cách đặt chân lên bàn tiệc. Xem ra vị trí đứng đầu tam đại tông môn của Phiêu Miểu Tông... chắc không còn giữ được bao lâu nữa."
Quả thực, những người Phiêu Miểu Tông cử đến lần này, ngoại trừ Túc Lê Mặc, thì đa phần đều là đệ tử mới nhập môn, không có mấy gương mặt đáng chú ý. Viêm Tuyệt nói vậy cũng không có gì sai.
Hơn nữa, tên đệ tử vừa nãy rõ ràng quá ngu xuẩn. Trong một dịp thế này mà lại vạch trần thân phận của Hề Trạm Thần trước mặt cả Tiêu Dao Cốc, hắn ta nghĩ bọn họ sẽ nhịn được sao?
Tên đệ tử kia đỏ bừng cả mặt, câm nín không dám hé môi. Giờ hắn ta mới ý thức được mình đã chọc vào loại người nào, một sát thủ cấp thần trong truyền thuyết, kẻ mà tay nhuốm đầy máu tươi, là ác ma giết người không chớp mắt...
Túc Lê Mặc âm thầm mắng thầm một câu, liếc mắt nhìn sắc mặt Viêm Tuyệt, sau đó nhanh chóng lên tiếng hòa giải:
"Tên này không biết trời cao đất dày, lỡ miệng nói năng bừa bãi. Tiêu Dao Cốc chắc hẳn sẽ không để bụng đâu? Hắn chỉ là quá kích động khi gặp đệ nhất sát thủ mà thôi. Chẳng qua là một chút ngưỡng mộ quá đà, nói năng thiếu suy nghĩ. Ta nghĩ, cốc chủ có thể hiểu được tâm lý kính ngưỡng cường giả của hắn, đúng không?"
Cơ Nhạn Long cười gật đầu:
"Đương nhiên là hiểu. Nếu chỉ là hiểu lầm thì bỏ qua đi. Nếu vì một chuyện nhỏ như thế này mà khiến quan hệ giữa hai tông môn trở nên căng thẳng, vậy đúng là mất nhiều hơn được."
Nếu đã cho Phiêu Miểu Tông một bậc thang để bước xuống, Viêm Tuyệt tự biết không nên truy cứu thêm. Hắn chỉ lạnh mặt, trong lòng âm thầm tính toán. Kẻ dám vô lễ với lão đại của bọn họ, hắn tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua. Nếu đã vào Tiêu Dao Cốc, dù không mất mạng, cũng phải lột vài tầng da để nhớ đời, để hắn ta hiểu rõ bản thân rốt cuộc có bao nhiêu cân lượng, tránh việc chỉ vì là đệ tử Phiêu Miểu Tông mà tự cho mình ghê gớm lắm.
"Đắc tội." Túc Lê Mặc khẽ gật đầu với Hề Trạm Thần, giọng điệu có phần dè dặt.
Hề Trạm Thần thản nhiên đáp: "Không sao, ta xưa nay không để tâm mấy chuyện này."
Bầu không khí căng thẳng lập tức tan đi, chỉ còn lại một chút xấu hổ, nhất là đám người Vô Cực Môn đứng xem, không biết nên giả vờ không hiểu hay cứ coi như chưa từng nghe thấy gì cho yên chuyện.
Cơ Nhạn Long lên tiếng phá vỡ sự gượng gạo:
"Nếu vậy, các vị cứ về nghỉ ngơi trước, dưỡng sức chờ đến khi sương mù tại thành lũy tan hết là có thể xuất phát."
Hắn quay sang dặn dò gia nhân vài câu rồi nhìn mọi người nói:
"Chư vị có thể sắp xếp nghỉ ngơi một lát. Đến giờ, ta sẽ cho người đến thông báo."
Vân Tiêu Thành là một đại kỳ quan của đại lục Tuyền Ky, cũng là địa phương thần bí nhất Tiêu Dao Cốc. Ban ngày, nó luôn bị bao phủ bởi sương mù dày đặc, chỉ đến lúc trời sẩm tối mới dần lộ ra diện mạo chân thật. Nơi đó có vô số bậc thang kéo dài đến tận trời cao, tựa như không có điểm cuối.
Tương truyền, Vân Tiêu Thành là cung điện do một vị đại năng thời viễn cổ dùng thần lực biến hóa ra. Bên trong cất giấu vô số kỳ trân dị bảo, bí tịch võ học. Nếu ai có cơ duyên được truyền thừa của đại năng này, thì dù tu luyện bao nhiêu đời cũng không sánh bằng phúc phận ấy.
Khanh Vũ nhắm mắt, ngồi xếp bằng trên giường điều tức.
Bỗng nhiên, tai nàng khẽ giật giật. Tiếng bước chân rất nhẹ vang lên ngoài cửa, gần như không thể nghe thấy. Sau đó, một giọng nói trầm thấp, dịu dàng, mang theo sắc thái cảm xúc réo rắt đặc trưng của nam nhân nọ, chậm rãi gọi: "Khanh Vũ."
Nàng mở mắt, thoáng chút nghi hoặc, nhưng vẫn đứng dậy mở cửa.
Ngoài cửa, một nam nhân gầy gò khoác hắc y đang đứng đó. Thấy nàng xuất hiện, trong đôi mắt sâu thẳm kia dường như sáng lên.
"Sao ngươi lại đến đây?" Khanh Vũ khẽ cong môi, mỉm cười hỏi.
Hề Trạm Thần lặng lẽ quan sát nàng từ trên xuống dưới, chậm rãi mở miệng: "Thương thế của ngươi thế nào? Đã ổn chưa?"
Với vết thương nghiêm trọng như vậy, có lẽ là không thể hồi phục nhanh đến thế. Ngày hôm đó, nàng đau đến mức ngất lịm, chấn thương chắc chắn không nhẹ.
Lời quan tâm bất ngờ khiến Khanh Vũ sững lại trong giây lát. Nàng khẽ lắc đầu, cười nhẹ: "Ta không sao."
Hề Trạm Thần trầm mặc một lúc, sau đó bất chợt hạ giọng hỏi: "Hôm đó... vì sao ngươi lại chắn thay ta một kích?"
Khanh Vũ nhướng mày, khẽ cười, ánh mắt dừng trên người hắn: "Nói đến chuyện này, ta lại muốn hỏi ngươi trước. Khi đó, ngươi cố ý chọc giận ma thi, dẫn dụ toàn bộ sự chú ý của nó về phía mình... Là muốn dùng mạng của chính mình để tranh thủ cơ hội cho ta chạy thoát hay sao?"
"Vì sao?" Khanh Vũ cười hỏi, trong giọng nói mang theo một chút trêu chọc. "Chúng ta chẳng qua chỉ là người xa lạ bèo nước gặp nhau, hay là ngươi từ trước đến nay vẫn luôn hành hiệp trượng nghĩa, thấy chuyện bất bình liền rút đao tương trợ?"
"Chỉ có ngươi mà thôi." Hề Trạm Thần thu ánh mắt lại, bình thản nói. "Hơn nữa, trước đó, ngươi đã cứu ta một mạng. Ngươi là ân nhân cứu mạng của ta."
Hắn không xem nàng là kẻ xa lạ. Ít nhất, từ tận sâu trong xương tủy, hắn luôn cảm thấy quen thuộc với nàng, như thể đã biết nàng từ rất lâu, rất lâu trước đây. Đối với hắn mà nói, nàng là một sự tồn tại đặc biệt, một phần không thể thiếu trong những ký ức đã đánh rơi của mình.
"Ngươi không cần cảm thấy áy náy. Mọi việc trên đời đều có nhân quả, số mệnh đã định. Ngươi gặp phải kiếp nạn này là điều tất yếu, còn ta giúp ngươi hóa nguy thành an, cũng là điều tất yếu." Khanh Vũ mở miệng nói.
Nàng không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không, nhưng luôn có cảm giác câu nói này của hắn ẩn chứa điều gì đó sâu xa, mang theo một chút bất đắc dĩ khó nắm bắt.
Khi cả hai còn đang chìm trong trầm mặc, cánh cửa phòng bên cạnh đột nhiên bị đẩy ra.
Lâu Quân Nghiêu bước ra, ánh mắt đảo qua Hề Trạm Thần nhưng không có bất kỳ dao động cảm xúc nào, dường như hoàn toàn không ngạc nhiên trước sự có mặt của hắn.
Hắn chỉ liếc qua Khanh Vũ, giọng nói thản nhiên: "Qua đây uống thuốc."
Nụ cười còn treo trên môi Khanh Vũ lập tức cứng đờ. "Chẳng phải ta đã khỏi rồi sao?"
"Trước khi vết thương hoàn toàn khép lại, mỗi ngày đều phải uống thuốc. Mau qua đây." Lâu Quân Nghiêu nói xong liền xoay người vào phòng, không cho nàng cơ hội phản kháng.
Khanh Vũ mang vẻ mặt bi tráng, nhưng cuối cùng vẫn không phản kháng, chỉ cúi đầu lặng lẽ bước về phòng bên cạnh, như thể đang đi chịu cực hình.
Hề Trạm Thần thoáng nheo mắt, bàn tay giấu trong ống tay áo bất giác siết chặt thành nắm đấm.
Bên trong phòng, Khanh Vũ vốn đã chuẩn bị tinh thần đón nhận chén thuốc đắng ngắt, nhưng nàng quét mắt một vòng lại chẳng thấy bóng dáng thứ nước đen ngòm đáng sợ nào. Ngay cả trong không khí cũng không có mùi dược liệu nồng nặc như thường lệ.
Nàng ngập ngừng, thoáng nhíu mày: "Chẳng phải nói là uống thuốc sao?"
"Gạt ngươi đấy." Lâu Quân Nghiêu ngồi bên bàn thấp, động tác ung dung rót trà vào ly. Hơi nóng bốc lên, vấn vít quanh gương mặt tinh tế của hắn, làm giảm đi vài phần lạnh lùng, tăng thêm chút ôn hòa hiếm thấy.
Khanh Vũ nghe thấy vậy thì sững người mất một lúc, mãi sau mới lấy lại tinh thần, khó tin hỏi lại: "Ngươi... gạt ta?"
Lâu Quân Nghiêu nhấp một ngụm trà, thong thả đáp: "Hề Trạm Thần, tốt nhất ngươi nên giữ khoảng cách với hắn. Dù hắn có chủ động tiếp cận thế nào, cũng đừng quá tin tưởng."
Khanh Vũ có chút bất ngờ. Không ngờ hắn mở miệng lại là về chuyện này. Nàng đi tới, thản nhiên ngồi xuống đối diện hắn, ánh mắt quan sát dò hỏi: "Ngươi nói vậy... là vì biết điều gì đó hay sao?"
Lâu Quân Nghiêu chỉ mỉm cười mà không đáp lại, bình thản uống cạn ly trà trong tay.
Khanh Vũ kiên nhẫn chờ hắn nói tiếp, nhưng đợi mãi vẫn không thấy động tĩnh.
Nàng lập tức bực bội: "Nói nửa chừng là có ý gì hả?"
"Nói thẳng ra thì còn gì thú vị nữa? Một số chuyện, nếu tự mình tìm tòi, ngươi sẽ cảm thấy thành tựu hơn." Lâu Quân Nghiêu cười nhạt.
"Ta không có hứng thú tìm tòi. Ngươi không thể nói thẳng với ta sao?" Khanh Vũ nhướng mày, giọng điệu mang theo chút bực bội.
Lâu Quân Nghiêu nhìn nàng, khóe môi hơi cong, ý cười thấp thoáng. Dưới ánh sáng mờ nhạt, đôi mắt vốn được ảo thuật che giấu nay khôi phục màu tím trong suốt, lấp lánh như đá quý, phản chiếu ánh sao trời vô tận.
Khanh Vũ tuy đã quen với gương mặt được trời ưu ái của hắn, nhưng vẫn không khỏi thất thần một chút.
Ngay sau đó, nàng bĩu môi, có chút bất mãn: "Ngươi nhìn ta như vậy làm gì? Định câu dẫn một thiếu nữ đoan chính phạm tội à? Đáng tiếc ta định lực đủ mạnh, không dễ bị ngươi mê hoặc đâu."
Lâu Quân Nghiêu bị lời này chọc cười, đôi mắt hơi nheo lại, mang theo vài phần hứng thú. Hắn nghiêng người tới gần, hơi thở ấm áp phả nhẹ lên má nàng.
Khanh Vũ theo bản năng quay đầu né tránh, nhưng ngay lúc đó, giọng nam nhân trầm thấp khẽ vang bên tai: "Tiểu hồ ly, ngươi tự nhận mình là thiếu nữ đoan chính?"
Giọng điệu mang theo ý cười, như thể đang trêu chọc nàng.
Khanh Vũ lập tức nổi giận, không suy nghĩ gì quay đầu phản bác: "Ta làm sao mà không——"
Lời chưa dứt, cả thế giới dường như đột ngột rơi vào tĩnh lặng.
Khoảng cách giữa hai người vốn đã gần, nàng lại đột nhiên xoay người, khiến đôi môi mềm mại chạm thẳng vào hắn.
Đồng tử Lâu Quân Nghiêu co lại, hiển nhiên cũng không ngờ được tình huống này.
Ngoại trừ lần trước khi nàng hôn mê, hắn từng giúp nàng uống thuốc, thì đây là lần đầu tiên cả hai tiếp xúc thân mật như vậy trong trạng thái tỉnh táo.
Thiếu nữ mang theo hương thơm thanh nhã, không phải mùi son phấn nồng nặc, mà là hương vị tự nhiên, thuần túy, xen lẫn chút mùi dược thảo đặc trưng. Sự hòa quyện ấy không hề khó chịu, ngược lại khiến người ta không khỏi muốn đến gần hơn.