Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 208: Tất cả đều mắc kẹt trong Tử Cục.



Thiếu niên kia mang vẻ tuấn tú xuất trần, đường nét khuôn mặt có sáu bảy phần tương tự với Khanh Vũ. Giờ phút này, đôi mắt hắn lộ rõ vẻ tò mò khi nhìn người nam nhân bên cạnh. Có lẽ chính hắn cũng không nhận ra, trong ánh mắt ấy còn ẩn chứa một sự kính nể khó lòng nhận thấy.

Lâu Quân Nghiêu khẽ cong khóe môi, mỉm cười liếc nhìn hắn rồi thản nhiên nói:

"Những tinh quái kia đều đã khai mở linh trí, tất nhiên sẽ không ngu ngốc mà lao đầu vào chỗ chết. Dù có vây lại cũng vô ích, bởi vì sức mạnh cách biệt quá lớn. Cuối cùng, kết cục dành cho chúng cũng chỉ là tan xương nát thịt mà thôi."

Khanh Bắc nhướng mày, có phần nghi hoặc đánh giá hắn:

"Chẳng lẽ đám tinh quái đó còn có thể cảm nhận được ngươi là người không thể chọc vào, nên mới tự động tránh xa?"

Ngoài vẻ ngoài có phần đẹp hơn những nam nhân khác, người này trông chẳng có gì đặc biệt đúng không?

Nghe vậy, Lâu Quân Nghiêu chỉ mỉm cười, không nói thêm lời nào. Hắn đưa tay xoa đầu thiếu niên trước mặt, giọng điệu bình thản:

"Chờ đến khi ngươi thực sự trở thành cường giả, tự khắc sẽ hiểu."

Bị xoa đầu một cách bất ngờ, Khanh Bắc lập tức giật lùi hai bước, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc. Hắn không thể tin nổi, trừng mắt nhìn Lâu Quân Nghiêu:

"Ngươi... Ngươi cũng có thói quen sờ đầu này sao? Không phải là học từ Khanh Vũ đấy chứ?!"

Bị Khanh Vũ sờ đầu cả ngày còn chưa đủ, giờ lại gặp thêm một nam nhân thích làm vậy? Hơn nữa người này thâm sâu khó lường, khiến hắn hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ có thể ngoan ngoãn để mặc hắn ta muốn làm gì thì làm...

Nghĩ đến đây, Khanh Bắc cảm thấy cuộc đời mình chìm trong bóng tối. Chẳng lẽ tương lai của hắn sẽ bị hai người kia áp chế gắt gao, không còn chút tôn nghiêm nào sao?!

Thần sắc biến hóa liên tục trên khuôn mặt thiếu niên, cuối cùng đọng lại ở vẻ tuyệt vọng đến mức không thể tả. Nhìn bộ dáng đó, Lâu Quân Nghiêu không khỏi cong môi đầy hứng thú:

"Sao thế? Hóa ra nha đầu kia cũng thích sờ đầu ngươi à?"

Bảo sao mỗi lần hắn chạm vào nàng, nàng đều xù lông như con mèo nhỏ. Thì ra là do đã quen sờ đầu tiểu tử này, nên chưa kịp thích ứng khi bị người khác làm vậy.

Nghe đến chữ "cũng", Khanh Bắc lập tức sửng sốt, nghi ngờ hỏi:

"Chẳng lẽ Khanh Vũ còn từng sờ đầu ngươi?"

Lâu Quân Nghiêu nghe vậy chỉ cười nhạt, giọng điệu thản nhiên nhưng đầy chắc chắn: "Nàng không dám."

Khanh Bắc lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, hắn còn tưởng rằng...

"Theo sát ta, đừng đứng ngây ra đó."

Giọng nói trầm ổn của nam nhân phía trước vang lên, kéo Khanh Bắc trở về thực tại. Hắn vội vàng hoàn hồn, bước nhanh vài bước đuổi theo.

Túc Lê Mặc từ đầu đã mang lòng hiếu kỳ với nam tử áo tím thần bí này. Giờ lại tận mắt chứng kiến uy áp đáng sợ của hắn ta, đến mức lũ quái vật kia đều tự giác né tránh không dám công kích, hắn càng thêm chắc chắn, đây không phải là điều mà những cao thủ bình thường có thể làm được.

Một kẻ như vậy, sao có thể chỉ là một thất tinh đạo sư đơn giản?

Hơn nữa, trước đó hắn ta hình như xuất hiện cùng Khanh Vũ. Thoạt nhìn, quan hệ giữa hai người có vẻ vô cùng thân mật.

Nhưng mà... đó lại là người mà lão đại sớm đã nhắm trúng. Tên nam nhân này, hắn nhất định phải để mắt đến!

Ở vị trí cao nhất của Vân Tiêu Thành, Cơ Nhạn Long ngồi trong cung điện hoa lệ. Giữa cung điện có một tấm gương khổng lồ, phản chiếu toàn bộ cảnh tượng phía dưới, mọi thứ đều nằm gọn trong tầm mắt ông ta.

Cơ Nhạn Long đang quan sát mọi động tĩnh qua tấm gương thì đột nhiên, mặt kính trở nên đen kịt, rồi hiện lên một màn sương mù màu đen. Ngay sau đó, một giọng nói mang theo ý cười tà ác chậm rãi vang lên:

"Cơ Nhạn Long, chủ nhân có lệnh, lập tức mở tất cả cơ quan và kết giới của Vân Tiêu Thành. Hôm nay, ngoại trừ thiếu nữ tên Khanh Vũ kia, không kẻ nào được phép rời khỏi nơi này."

Cơ Nhạn Long vốn đang ngồi ngay ngắn trên vương tọa bỗng dưng khựng lại, đáy mắt hiện lên vẻ khó hiểu.

Ông ta trầm giọng hỏi: "Tại sao chủ nhân lại ra lệnh này? Ngài ấy trước giờ vẫn không can thiệp vào chuyện của ta. Hơn nữa, trong Vân Tiêu Thành còn có rất nhiều nhân vật có thân phận quan trọng. Nếu bọn họ gặp chuyện khi đang tham gia Ái Hữu Hội của Tiêu Dao Cốc, ta phải giải thích thế nào với các thế lực kia?"

Giọng nói tà mị kia vẫn mang theo ý cười: "Bọn chúng đích thực không có sai lầm gì, nhưng đáng tiếc, có một kẻ không nên xuất hiện ở nơi này. Chủ nhân chỉ nhắm vào hắn ta, nhưng đám người tầm thường trong Vân Tiêu Thành căn bản không thể làm gì được hắn ta. Chỉ có cơ quan do chính chủ nhân thiết lập mới có thể kiềm chế kẻ đó."

Cơ Nhạn Long thoáng ngạc nhiên, trong mắt xẹt qua tia nghi hoặc: "Lại có chuyện này? Không biết người kia rốt cuộc là ai?"

Tấm gương phủ đầy sương đen đột nhiên biến đổi, phản chiếu hình ảnh một người xa lạ.

Cơ Nhạn Long cau mày, nhìn kỹ nhưng không hề có chút ấn tượng nào về người này. Ông ta nghi hoặc hỏi: "Kẻ này đã đắc tội với chủ nhân sao?"

"Chuyện đó ngươi không cần biết. Người này không thuộc về đại lục Tuyền Ky, mà là một cao thủ đến từ đại lục Thượng Giới. Tu vi của hắn ta không giống người thường, nên những thủ đoạn tầm thường căn bản không thể làm gì được. Ngươi chỉ cần nhớ kỹ, phải mở toàn bộ kết giới và cơ quan. Ý của chủ nhân là... tuyệt đối không để hắn ta rời khỏi đây. Còn những kẻ khác, ngươi có thể tùy ý xử trí."

Nghe thấy vậy, Cơ Nhạn Long lập tức biến sắc, con chút kinh hoảng: "Đại nhân, đại lục Tuyền Ky có pháp tắc hạn chế. Nếu ta giết người từ đại lục Thượng Giới, chỉ sợ cũng sẽ bị trừng phạt. Ta làm sao dám..."

"Có chủ nhân ở đây, ngươi còn sợ cái gì? Rất nhanh thôi, toàn bộ thế giới này sẽ thuộc về chủ nhân. Chỉ là giết một kẻ hèn mọn từ đại lục Thượng Giới, có gì đáng để lo lắng? Ngươi đúng là nhát gan, chỉ biết sợ phiền phức." Thanh âm tà ác ấy toát lên sự trào phúng và khinh miệt khó tả, từng lời nói đều chất chứa sự sùng bái mù quáng đối với kẻ được gọi là chủ nhân kia.

Sự bảo đảm này khiến Cơ Nhạn Long bớt lo lắng phần nào. Khuôn mặt vốn luôn mang theo vẻ thờ ơ nhàn nhã của ông ta giờ đây cũng dần trở nên ngưng trọng.

Do dự một lúc lâu, ông ta mới chậm rãi mở miệng: "Nếu đã vậy, ta sẽ tuân theo lệnh chủ nhân. Chỉ là... nếu đến lúc đó ta thực sự bị trừng phạt, mong chủ nhân ra tay giúp đỡ."

"Đương nhiên. Chỉ cần ngươi trung thành làm việc cho chủ nhân, ngài ấy tuyệt đối không bạc đãi ngươi." Giọng nói kia ngạo mạn đáp lại, sau đó lại căn dặn một câu: "Nhớ kỹ, tuyệt đối không được làm tổn thương thiếu nữ tên Khanh Vũ."

Lời vừa dứt, màn sương đen trên gương dần dần tản đi, khôi phục lại hình ảnh ban đầu.

Lúc này, những người kia đã nhanh chóng tiến vào Vân Tiêu Thành, chạy đến bậc thang tầng thứ một nghìn. Giữa bọn họ, có cả Khanh Vũ.

Cơ Nhạn Long lắc đầu, sắc mặt tràn đầy khó tin, lẩm bẩm: "Khanh Vũ... rốt cuộc là ai? Hề Trạm Thần, tên bạc tình vô dục vô cầu kia lại chủ động tiếp cận nàng. Ngay cả chủ nhân cũng coi trọng nàng khác thường... Quả thực kỳ lạ."

———

"Các ngươi có cảm thấy... càng lên cao càng lạnh hay không?"

Môi Minh Y Y tái nhợt, sắc mặt có chút nhợt nhạt. Không biết có phải do nhiều năm bị hàn độc ăn mòn hay không, nhưng nàng đặc biệt mẫn cảm với sự thay đổi nhiệt độ.

Dù hàn độc đã được trị tận gốc, nàng không còn sợ rét như trước, nhưng nhiệt độ đột ngột giảm mạnh vẫn khiến cơ thể cảm thấy khó chịu.

"Ta cũng cảm thấy lạnh." Mộ Lai khẽ gật đầu, đồng tình.

Nhưng có lẽ... không chỉ đơn thuần là lạnh.

Nàng cúi mắt nhìn xuống tay mình, những ngón tay thon dài nhẹ nhàng cử động, vậy mà trên đầu ngón tay lại rơi xuống một lớp sương mỏng.

Mùa đông rõ ràng đã qua, theo lẽ thường, nhiệt độ không thể nào xuống thấp đến vậy. Hơn nữa, khí hậu ở Tiêu Dao Cốc ấm áp hơn Phiêu Miểu Tông phủ đầy tuyết rất nhiều, sao có thể có sương lạnh thế này?

Phía trước, Khanh Vũ chậm rãi dừng bước. Hàng mi dài khẽ cụp xuống, giọng nói thanh đạm nhưng rõ ràng vang lên: "Ra đây đi."

Mộ Lai cùng những người khác khẽ sững sờ, cái gì cơ?

Ngay khoảnh khắc giọng nói của nàng rơi xuống, từ trong màn đêm bỗng nhiên có vô số vật thể trắng nhỏ phiêu đãng rơi xuống. Chẳng mấy chốc, dưới chân họ đã bị bao phủ bởi một tầng tuyết bạc.

Tuyết rơi.

Có chuyện khác thường tất có yêu.

Mấy người lập tức đề cao cảnh giác, ánh mắt sắc bén quét nhìn bốn phía.

Đúng lúc này, từ khắp phương hướng, những lưỡi băng sắc nhọn đột ngột phóng tới, mang theo ánh sáng xanh lam chói mắt.

Ánh mắt Khanh Vũ trầm xuống, giọng nói lạnh lẽo vang lên: "Cẩn thận, lưỡi băng có độc!"

Mấy người lập tức né tránh. Chỉ thấy nơi bị lưỡi băng lướt qua, một đàn quang trùng hút máu bị đông cứng trong nháy mắt, sau đó tan biến, để lại bóng tối chết chóc lạnh lẽo.

Sau khi cố gắng tránh né loạt lưỡi băng, không gian bỗng chốc trở lại yên tĩnh, không còn bất cứ dấu hiệu dị thường nào.

Nhưng sự tĩnh lặng này chỉ kéo dài trong chốc lát.

Dưới chân đột nhiên rung chuyển dữ dội.

Từ phía trước, một thứ gì đó khổng lồ đang tiến tới, mỗi bước đi đều nặng nề, khiến mặt đất rung lên từng nhịp trầm đục.

"Cái quái gì đây..."

Từ trong bóng tối, một bóng hình khổng lồ chậm rãi hiện ra dưới ánh mắt mọi người.

Đó là một con vượn tuyết khổng lồ. Cặp răng nanh sắc bén kéo dài đến tận cổ, đôi mắt đỏ rực ánh lên vẻ hung tàn, giống như hung thần ác sát nhìn chằm chằm mọi người.

Tuyết vẫn không ngừng rơi, phủ dày đến mức sắp nhấn chìm cả mắt cá chân.

Khung cảnh này... trông thật quen thuộc.

Khanh Vũ và Mộ Lai liếc nhìn nhau, trong mắt cả hai đều ánh lên sự hiểu rõ.

Nhiều năm trước, bọn họ từng vô tình rơi vào một hang động ở cực Bắc, sào huyệt của ma thú. Khi đó, họ cũng đối mặt với một sinh vật tương tự. Chỉ khác là, thứ đang chờ họ trong bóng tối khi ấy không phải băng vượn, mà là một băng nhân viễn cổ. Băng tuyết suýt nữa chôn vùi bọn họ, nhưng cuối cùng cả hai vẫn thoát ra ngoài thành công. Khi đó, bọn họ chỉ mới mười tuổi.

Băng là nước cô đọng mà thành, từ xưa vốn tương khắc với lửa. Nhưng loại băng này... không giống những gì bọn họ từng biết. Hỏa diễm thông thường, e rằng chẳng thể tổn hại tới nó.

Khóe môi Khanh Vũ bỗng cong lên, một nụ cười sáng rực như ngọn lửa lóe lên trong đêm tối, nhìn sang thiếu nữ bên cạnh: "Lần trước chúng ta mất hơn một canh giờ mới hạ được băng nhân kia. Lần này... không biết mất bao lâu?"

Mộ Lai cười nhạo một tiếng, ánh mắt mang theo sự khinh thường nhìn con vượn băng đang nhe nanh giương vuốt trước mặt: "Nửa canh giờ là đủ rồi."

"Ta đoán một khắc." Khanh Vũ hơi mỉm cười.

Khoảnh khắc tiếp theo, cả hai đồng thời nâng tay lên.

Trong lòng bàn tay của Khanh Vũ, một ngọn lửa hai màu đỏ vàng rực rỡ bùng lên. Trong tay Mộ Lai, tia chớp màu tím đen lóe sáng đầy nguy hiểm.

Hai quả cầu nguyên tố, một đỏ rực, một tím sẫm, đồng thời bắn thẳng lên không trung. Khi chúng va chạm, không gian xung quanh khẽ vặn vẹo bởi nguồn năng lượng cường đại.

Lực lượng giằng co trong chớp mắt, sau đó nhanh chóng dung hợp thành một thể.

Khanh Vũ và Mộ Lai đồng thời đánh ra một chưởng, quả cầu nguyên tố hợp nhất lập tức lao thẳng về phía băng vượn, mang theo sức mạnh hủy diệt.

Băng vượn gầm lên một tiếng, há miệng thật lớn, nuốt trọn quả cầu nguyên tố vào bụng!

Nhìn qua, nó dường như không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Không chút do dự, nó tiếp tục lao thẳng về phía hai người.

Nhưng Khanh Vũ chỉ bình tĩnh nhìn nó, ánh mắt sáng rực, trong lòng lặng lẽ đếm:

Một... hai... ba...

ẦM!!!

Một tiếng nổ lớn vang lên, ánh lửa rực sáng bùng nổ giữa màn đêm tĩnh mịch.

Sóng xung kích mạnh mẽ đến mức ngay cả những thiếu niên vừa mới bước vào từ cổng thành cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

~~~Hết chương 208~~~