Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 210: Sẽ không để ngươi chết.



Nghe thấy âm thanh đó, những con rối vốn còn run sợ, do dự không dám lao lên bỗng chốc như bị kích thích, bắt đầu rục rịch.

Có lẽ trong sâu thẳm, bọn chúng vẫn còn sợ hãi, nhưng cơ thể đã không còn do ý chí của chúng chi phối. Dù biết rõ thứ khí tức tỏa ra từ chiếc bình sứ nhỏ kia có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, bọn chúng vẫn không hề lùi bước. Trong đầu chỉ còn một chữ — giết!

Lâu Quân Nghiêu nheo mắt, đầu ngón tay khẽ lướt qua, một viên huyết châu hiện ra. Ngay sau đó, nó phân tán thành vô số viên nhỏ hơn, ào ạt trút xuống những con rối đang điên cuồng lao tới. Tiếng thét thảm thiết liên tiếp vang lên.

Những viên huyết châu nhỏ bé đến mức gần như không thể thấy rõ, nhưng sát thương của chúng lại vô cùng đáng sợ. Chúng bám vào cơ thể con rối, thiêu cháy ra từng động máu, khiến khói trắng không ngừng bốc lên. Không chỉ phá hủy lớp da bên ngoài, chúng còn xâm nhập vào tận thần kinh bên trong, khiến cơn đau đớn gia tăng gấp bội. Chỉ trong chớp mắt, đám con rối đang hùng hổ lao tới liền khựng lại, thân thể run rẩy, bước chân chậm dần.

Lâu Quân Nghiêu không chút chần chừ, vươn tay kéo Khanh Bắc đang đứng cách đó không xa về phía mình, trầm giọng nói: "Đừng quay đầu lại, cứ đi thẳng về phía trước."

Khanh Bắc sững người, cau mày hỏi: "Vậy còn ngươi?"

"Ta có thể xử lý bọn chúng. Ngươi ở lại đây chỉ tổ vướng tay vướng chân." Giọng nói của Lâu Quân Nghiêu không chút khách khí, thậm chí còn đẩy nhẹ hắn một cái.

Khanh Bắc bị đẩy bất ngờ, loạng choạng suýt ngã. Hắn cảm thấy như mình vừa bị sỉ nhục, lập tức sa sẩm mặt mày, xoay người hậm hực bỏ đi.

Thế nhưng, chưa đi được mấy bước, hắn bỗng nhớ đến lời dặn của Khanh Vũ, tuyệt đối không được tách khỏi nam nhân này.

Hắn không biết lý do, nhưng theo thói quen, hắn luôn tin tưởng Khanh Vũ. Nghĩ vậy, bước chân hắn dần dần chậm lại, do dự không biết có nên tiếp tục đi hay không. Chính khoảnh khắc hắn dừng lại đó, một cơn gió lạnh bất ngờ lướt qua sau lưng.

Khanh Bắc lập tức quay phắt lại, một con rối chẳng biết từ khi nào đã nhảy xổ tới, khuôn mặt méo mó đầy vẻ dữ tợn, há miệng lao thẳng về phía hắn.

Hắn trợn lớn hai mắt, nhìn sinh vật đáng sợ ấy ngày càng phóng đại trước mặt. Ngay khi nó chỉ còn cách mình một quyền, một tiếng thét chói tai vang lên. Cơ thể con rối đột nhiên run rẩy dữ dội, sau đó ngã sấp xuống mặt đất.

Hắn chậm rãi lấy lại tinh thần, ngay lập tức chạm phải ánh mắt sắc lạnh của nam nhân áo tím.

Lâu Quân Nghiêu đứng đó, gương mặt tuấn tú âm trầm, đôi mắt tím sâu thẳm phủ đầy sát khí. Giọng hắn lạnh lùng vang lên: "Ngây người cái gì? Ta bảo ngươi đi mau, không nghe sao?"

Nếu tên ngốc này mà xảy ra chuyện gì, con tiểu hồ ly kia chắc chắn sẽ cào chết hắn!

Khanh Bắc cau mày, nhìn chằm chằm vào hắn, trầm giọng nói: "Ngươi bị thương."

Chỉ thấy bàn tay nam nhân ấy, khớp xương rõ ràng, thon dài đẹp đẽ, máu tươi từ vết thương chậm rãi chảy xuống, đỏ rực nổi bật trên làn da trắng nõn, vô cùng chói mắt.

Lâu Quân Nghiêu rũ mắt nhìn thoáng qua cánh tay, vết thương do một con rối nhào lên lúc trước để lại.

Hắn chưa kịp lên tiếng, Khanh Bắc đã quả quyết nói: "Ta sẽ không kéo chân sau của ngươi."

Dứt lời, hắn lao thẳng vào giữa đám con rối, lôi điện cuồng bạo trong tay bùng nổ, chém xé tất cả những gì chắn trước mặt. Trong khoảnh khắc, từng tia sét tím lam cuồng bạo quấn lấy bầy rối, khiến chúng ngã xuống đất, cơ thể co giật, gào thét thảm thiết.

Thoạt nhìn, bọn chúng đang rơi vào thế yếu. Nhưng Lâu Quân Nghiêu biết rõ, chỉ trong chốc lát, chúng sẽ lại đứng lên, như thể chưa từng chịu bất cứ tổn thương nào.

Những con rối này không thể bị giết chết, bởi vì không ai biết nhược điểm của chúng ở đâu. Dù có tấn công bất cứ bộ phận nào trên cơ thể, chúng vẫn có thể tiếp tục cử động. Cùng lắm chỉ làm chậm hành động của chúng trong chốc lát, nhưng đó không phải là giải pháp.

Linh lực của con người rồi sẽ có lúc cạn kiệt, nhưng những thứ này, chúng không biết mệt, cũng không biết đau.

Sắc mặt Lâu Quân Nghiêu trầm xuống. Hắn liếc nhìn vết thương trên cánh tay, máu tươi rỉ ra ngày càng đậm, dần chuyển sang màu đỏ sậm, quanh đó lan ra một lớp hắc khí nhàn nhạt.

Bất cứ ai bị rối cắn hay cào rách da đều sẽ bị nhiễm độc, cuối cùng mất đi lý trí, biến thành một con quái vật không hơn không kém.

Nhưng với hắn, tình huống lại khác.

Hắn trời sinh mang thể chất đặc thù, hơn nữa trước đó đã được Khanh Vũ điều dưỡng thân thể suốt một thời gian dài. Có lẽ, đây lại là nhờ họa được phúc.

Đột nhiên, đôi mắt tím của hắn khẽ trầm xuống, ánh nhìn dán chặt vào máu tươi trên tay, như vừa nghĩ ra điều gì đó.

Hắn nhớ rõ lần trước, khi tiểu hồ ly rơi vào trạng thái đông cứng, thiếu niên tóc vàng kia từng nói, trong cơ thể hắn có máu của tiểu hồ ly.

Và đó chính là dòng máu duy nhất trên thế gian mang huyết mạch dương cương chí thuần.

Có lẽ... đây chính là chìa khóa.

Huyết mạch chí thuần, âm dương tương dung, một khi kết hợp, sức mạnh sẽ bùng nổ gấp nhiều lần.

"Phụt——"

Tại đại lục Bạch Trạch, trong phủ Phượng gia xa xôi, một nam nhân tuấn mỹ ôn nhu bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Hắn ta chậm rãi mở mắt, đáy mắt lóe lên một tia âm trầm. Đưa tay lau đi vết máu bên môi, khóe môi khẽ nhếch, bật ra một tiếng cười nhạt:

"Không ngờ... lại có thể phá được Khôi Lỗi Thuật của ta."

Sao có thể chứ?

Huyết mạch của Khanh Khanh, cùng dòng máu của nam nhân kia... lại có thể khắc chế Khôi Lỗi thuật của hắn?

Điều này có ý nghĩa gì? Nam nhân kia và Khanh Khanh...

Không! Tuyệt đối không thể!

Hắn ta tuyệt đối sẽ không để chuyện đó xảy ra.

———

Huyết mạch chí thuần bùng nổ, sức mạnh cường đại lan tràn khắp cơ thể đám con rối, khiến chúng nhanh chóng mục rữa, từng mảng thịt rơi rụng, cuối cùng chỉ còn lại những vũng máu tanh tưởi thấm đẫm mặt đất.

"Đi." Giọng nói trầm thấp của Lâu Quân Nghiêu vang lên. Hắn xoay người, nhanh chóng tiến về phía cầu thang phía trên. Đến lúc này, bọn họ đã vượt qua một phần ba chặng đường trên Vân Tiêu Thành, phía dưới là hố sâu không đáy, bóng tối âm u như đang dần dần lan tràn lên trên.

Phía trước, Hề Trạm Thần cùng những người khác đã đi trước một bước, nhưng tốc độ của bọn họ vẫn nhanh chóng bị hắn đuổi kịp, khiến ai nấy không khỏi có chút kinh ngạc.

Lâu Quân Nghiêu thoáng dừng lại khi nhìn thấy bọn họ, nhưng chỉ trong chớp mắt, ánh mắt tím sẫm của hắn thu lại, giọng nói không hề chần chừ: "Đi mau, phía sau có thứ gì đó đang đuổi theo."

"Cái gì?" Hề Trạm Thần còn chưa kịp kinh ngạc vì màu mắt khác thường của hắn, lại bất ngờ nghe được lời cảnh báo này, không khỏi nhíu mày hỏi lại.

Ngay lúc đó—

"Các ngươi... không đi được đâu." Một giọng nói trầm thấp tà ác vang lên. Ngay sau đó, một luồng hắc khí đậm đặc từ trên cao ập xuống, lan rộng trong phạm vi trăm dặm, nhấn chìm tất cả vào trong bóng tối.

Khói đen xoay vần, dần ngưng tụ thành hình dáng một người, lơ lửng giữa không trung, cúi xuống nhìn bọn họ với ánh mắt chứa đầy khinh miệt.

"Ngươi là thứ quỷ quái gì?" Dịch Hàn với thân hình cao lớn, khí thế uy nghiêm, sắc mặt âm trầm, trầm giọng hỏi.

Ngay sau đó, hắn đột ngột tung ra một quyền mạnh mẽ.

Nắm đấm lao đi mang theo lực lượng cuồng bạo, khiến không khí xung quanh dường như cũng bị xé toạc. Nếu cú đấm này rơi trúng, e rằng đối phương sẽ chỉ còn lại một kết cục, tan xương nát thịt.

Chủ là, đòn tấn công lần này của hắn tất yếu phải thất bại.

Làn sương đen phát ra một tiếng cười nhạo, ngay sau đó, nắm đấm của Dịch Hàn đột nhiên khựng lại giữa không trung.

Khoảnh khắc sau đó—

Khuôn mặt cương nghị của hắn bỗng vặn vẹo vì đau đớn, tiếng gào thét xé gan xé ruột vang vọng cả không gian.

"Một con kiến hèn mọn mà cũng dám không biết tự lượng sức mình?" Giọng nói tràn đầy khinh thường vang lên từ trong sương đen.

"Dịch Hàn!" Thân hình cao lớn của hắn đổ ầm xuống mặt đất.

Phong Kỳ và Viêm Tuyệt vội vàng lao đến xem xét, nhưng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, cả hai suýt chút nữa bật khóc.

Toàn thân Dịch Hàn run rẩy không thể kiểm soát, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh. Một cánh tay của đã không còn ống tay áo, để lộ ra phần xương trắng hếu còn vương máu tươi. Từng dòng hắc khí quanh quẩn trên vết thương, không ngừng len lỏi vào cơ thể hắn, như muốn thấm sâu vào từng mạch máu.

"Cút đi!" Đôi mắt Viêm Tuyệt đỏ ngầu, lập tức bật dậy, định liều mạng với đám sương đen kia. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị lao tới, Hề Trạm Thần đã vươn tay ra, chặn lại.

"Lão đại!" Viêm Tuyệt tức giận gầm lên, "Đừng ngăn ta! Ta phải giết chết tên khốn này!"

Hề Trạm Thần liếc mắt nhìn hắn một cái, ánh mắt lạnh nhạt: "Ngươi muốn đi chịu chết sao?."

Thứ này còn chưa rõ lai lịch ra sao, ngay cả hắn cũng không dám chắc có thể đối phó, huống hồ là Viêm Tuyệt.

"Ha ha ha ha... Đám con kiến các ngươi, còn muốn chống cự à? Cứ ngoan ngoãn chịu chết đi!" Sương đen kiêu ngạo cười lớn.

"Phải làm sao bây giờ?" Khanh Bắc cau mày nhìn một màn trước mắt.

Hắn tự nhận tu vi của mình không hề thấp, ít nhất ở đại lục này cũng có thể coi là xuất sắc. Thế nhưng khi đối diện với thứ tà vật quỷ dị này, hắn lại hoàn toàn không có manh mối.

Nhưng kỳ lạ thay—

Đứng bên cạnh Lâu Quân Nghiêu, hắn lại cảm thấy một loại an tâm khó tả, giống hệt cảm giác mỗi khi ở bên Khanh Vũ.

Như thể nhận ra sự nôn nóng của thiếu niên, Lâu Quân Nghiêu khẽ rũ mắt, khóe môi nhẹ cong, giọng nói trầm thấp, lạnh nhạt: "Yên tâm. Ta sẽ không để ngươi chết."

Dứt lời, ánh mắt hắn rơi vào đám sương đen giữa không trung.

Đang cười ngông cuồng, sương đen bỗng nhiên khựng lại. Một luồng khí lạnh lẽo từ sâu trong linh hồn ập đến.

Nó giật mình quay đầu nhìn lại—

Vừa lúc bắt gặp đôi mắt tím sâu thẳm của Lâu Quân Nghiêu.

Ngay khoảnh khắc ấy, toàn thân sương đen run lên.

Hắn... hắn là—! Kẻ mà chủ nhân đã hạ lệnh phải giết! Nhưng rốt cuộc hắn là ai? Vì sao lại có ánh mắt đáng sợ đến vậy?!

Rõ ràng nó không có cơ thể, nhưng lúc này, nội tâm lại dâng lên nỗi sợ hãi và bất an tột độ.

Sương đen giãy giụa một lát, cắn răng đè nén cảm giác kinh hoàng. Ngay sau đó, cơ thể nó biến đổi, phân tán thành hàng trăm luồng khí đen, bao vây lấy đám người Lâu Quân Nghiêu.

Cùng lúc ấy—

Ánh mắt Lâu Quân Nghiêu thoáng trầm xuống, một tia sáng màu tím lóe lên từ sâu trong đáy mắt.

Bỗng nhiên—

Cỏ cây, hoa lá, đá tảng xung quanh đồng loạt rung chuyển.

Chỉ trong nháy mắt, một cơn cuồng phong quét qua, hút lấy tất cả những thứ đó, biến thành một cơn lốc xoáy khổng lồ.

Nhưng điều quỷ dị là—

Những vật bị cuốn vào không hề bị nghiền nát. Chúng bắt đầu thay đổi hình dạng, tựa như có linh trí.

Những khối đá mọc ra tứ chi.

Cây cối uốn cong thân, vươn ra cành lá như những cánh tay mạnh mẽ.

Bọn chúng đứng dậy, bắt đầu di chuyển, vây quanh nhóm người Lâu Quân Nghiêu, tạo thành một bức tường sống động, như một hàng rào phòng ngự bất khả xâm phạm.

"Những thứ này có thể tạm thời cầm chân nó một lúc." Lâu Quân Nghiêu trầm giọng nói, ánh mắt sắc lạnh, "Chúng ta phải tăng tốc. Giờ phút này, toàn bộ Vân Tiêu Thành đều đã trở thành hiểm địa, chỉ có bước lên đến tầng cao nhất mới là nơi an toàn."

Hắn đã hiểu rõ—

Những thứ tà vật này, tuyệt đối không phải là thứ nên xuất hiện trong Ái Hữu Hội.

Tiêu Dao Cốc cốc chủ...

Chỉ e là từ lâu đã thông đồng với kẻ đó.

Nghe thấy vậy, Hề Trạm Thần gật đầu tán thành.

Ánh mắt hắn nhanh chóng chuyển sang Dịch Hàn đang nằm dưới đất, giọng nói trầm xuống: "Ngươi thế nào? Có thể đi được không?"

Khuôn mặt Dịch Hàn trắng bệch, cố gắng cắn răng, với sự dìu đỡ của Viêm Tuyệt và Phong Kỳ, chậm rãi đứng dậy.

"Ta... có thể đi." Hắn tuyệt đối không thể gục ngã ở đây. Tuyệt đối không thể để Ám Sát Điện mất mặt.

———

Vân Tiêu Thành có hàng vạn bậc thang dẫn lên đỉnh. Càng lên cao, con đường càng trở nên hẹp hơn.

Lúc ở phía dưới, có thể mười mấy người cùng đi song song, nhưng khi vượt qua vài ngàn bậc thang, lối đi chỉ vừa đủ cho hai người đứng cạnh nhau.

Những kẻ có thân hình cường tráng, thậm chí còn phải nghiêng người để di chuyển. Bất cứ ai nhát gan đều không dám nhìn xuống dưới. Vì chỉ cần sơ sẩy một chút, rơi xuống vực sâu không đáy kia... E rằng ngay cả xương cốt cũng chẳng còn.

~~~Hết chương 210~~~