Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 213: Chuyện thân mật, quen dần mà thành



Khanh Vũ hít sâu một hơi, còn chưa kịp hành động đã nghe giọng nói trầm thấp của Lâu Quân Nghiêu vang lên:

"Cứu tiểu tử kia trước."

Khanh Vũ nghiến răng, trừng mắt lườm hắn một cái:

"Câm miệng! Cả hai ta đều không bỏ lại ai!"

Dứt lời, nàng lập tức lao tới, chộp lấy thiếu niên ở gần mình hơn, suýt chút nữa đã để vuột mất. Cổ tay nàng siết chặt vạt áo hắn, kéo mạnh lên.

Không dừng lại, Khanh Vũ nhanh chóng lao về phía Lâu Quân Nghiêu. Nhưng vị trí hắn rơi xuống hơi xa, dù nàng có cố hết sức cũng không thể với tới. Mắt thấy tình hình nguy hiểm, trong khoảnh khắc, ánh mắt nàng trở nên kiên định. Thay vì cố kéo lên, Khanh Vũ đổi hướng, nghiêng người rơi xuống theo.

Chỉ dùng mũi chân móc vào mép vách đá, nàng vươn tay chộp lấy vai áo Lâu Quân Nghiêu, giữ chặt!

"Bắt tay ta, ta kéo ngươi lên!" Khanh Vũ chìa tay còn lại về phía hắn, giọng nói bình thản, không hề lộ ra chút căng thẳng nào.

Người ngoài trông thấy cảnh này không khỏi thầm kinh ngạc. Một thiếu nữ mảnh mai như nàng lại có thể gánh vác được trọng lượng của một nam nhân trưởng thành? Hơn nữa, chính nàng lúc này cũng đang trong tình thế hiểm nghèo, chỉ miễn cưỡng bám vào mép đá bằng một điểm tựa mong manh.

Lâu Quân Nghiêu cau mày, thấp giọng trách:

"Ngươi điên rồi sao? Ngươi có biết nguy hiểm đến mức nào không?"

"Vô nghĩa! Biết nguy hiểm thì còn không mau bắt lấy tay ta?!" Khanh Vũ quát lại, giọng không chút yếu thế. Nàng rướn người xuống, chỉ cần hắn đưa tay ra, nàng chắc chắn có thể kéo hắn lên.

Lâu Quân Nghiêu thoáng trầm mặc, nhưng ngay lúc đó, từ phía trên, một bóng dáng bạch y chậm rãi tiếp cận.

Khanh Vũ nghe thấy một giọng nam trầm ấm, ôn nhu vang lên:

"Khanh Khanh, cuối cùng nàng cũng đến..."

Thân thể nàng khựng lại, giọng lạnh nhạt:

"Đừng tới đây."

Khanh Thiên Lân thở dài bất đắc dĩ:

"Sao ta có thể đứng nhìn nàng rơi vào nguy hiểm mà không làm gì?" Khanh Thiên Lâm bất đắc dĩ thở dài một hơi: "Nghe lời, ngoan ngoãn buông tay. Ta kéo nàng lên. Nam nhân kia chỉ khiến nàng hao hết sức lực, chỉ biết liên lụy tới nàng mà thôi."

Khanh Vũ siết chặt nắm tay, sắc mặt âm trầm, từng chữ như dao khắc vào không khí:

"Ta đã nói, không cho phép ngươi làm tổn thương người bên cạnh ta thêm một lần nào nữa! Khanh Thiên Lân, ta vĩnh viễn không bao giờ tha thứ cho ngươi, cũng vĩnh viễn không thể chung sống hoà bình với ngươi. Kiếp này, hoặc ngươi ch·ết, hoặc ta m·ất m·ạng!"

Lời nói của nàng như một nhát kiếm đâm thẳng vào điểm yếu sâu nhất trong lòng nam nhân. Nụ cười ôn nhu trên gương mặt tuấn mỹ của Khanh Thiên Lân dần dần biến mất, thay vào đó là một tia âm trầm pha lẫn tà nịnh.

"Nếu đã như vậy... vậy hôm nay, ta nhất định phải gi·ết hắn!"

Vừa dứt lời, hắn ta bất ngờ vươn tay, siết chặt cổ chân Khanh Vũ đang treo lơ lửng bên vách đá, kéo mạnh nàng lên. Cùng lúc đó, tay còn lại vung ra, một luồng khí đen cuồn cuộn bắn thẳng về phía Lâu Quân Nghiêu.

Trong lớp hắc khí quỷ dị ấy, có thể lờ mờ nhìn thấy những bóng dáng vặn vẹo, như thể ẩn chứa thứ gì đó tà ác và điên cuồng đang giương nanh múa vuốt, muốn xé toạc mọi thứ trên đường đi.

Ánh mắt Khanh Vũ tối sầm lại, nàng xoay người, hai chân dùng lực thoát khỏi gông cùm của hắn. Trong khoảnh khắc, bàn tay nàng chộp lấy Lâu Quân Nghiêu, mang theo hắn, lao thẳng xuống vực sâu không đáy!

"Không! Khanh Khanh—!"

Khanh Thiên Lân trợn mắt, sắc mặt tái nhợt. Hắn ta điên cuồng vươn tay chộp lấy nàng, nhưng chỉ nắm được một mảnh vải tím nhạt.

Không còn điểm tựa, thân ảnh mảnh mai ấy như một con diều đứt dây, nhanh chóng rơi xuống, chớp mắt đã biến mất giữa bóng tối hun hút của vực sâu.

Nàng thà ch·ết, cũng không muốn ở lại bên hắn ta!

Kiếp trước, nàng tự phế tu vi, chỉ mong được giải thoát, nhưng khi đó hắn ta không ở bên nàng. Vì vậy, hắn ta có thể tự lừa dối bản thân, rằng nàng không phải cố ý rời xa hắn ta.

Nhưng lần này...

Lần này, hắn ta tận mắt chứng kiến nàng ở ngay trước mặt mình, không chút do dự nhảy xuống vực sâu!

Hắn ta sao có thể để nàng một lần nữa rời khỏi mình?

Dù có phải bẻ gãy đôi cánh của nàng, trói buộc nàng bên cạnh hắn ta mãi mãi, hắn ta cũng tuyệt đối không để nàng dùng cách quyết tuyệt này, không chút lưu tình mà rời khỏi thế giới của hắn ta lần nữa!

Chỉ trong chớp mắt, bầu trời phía trên cung điện bị mây đen dày đặc bao phủ, sấm sét đan xen, như báo hiệu một cơn cuồng phong sắp ập đến. Không khí xung quanh u ám, áp lực nặng nề đến mức khiến lòng người không khỏi run sợ.

Phía sau nam nhân áo trắng, vô số bóng đen lặng lẽ hiện ra, từng người đều cung kính quỳ phục dưới chân hắn ta, đồng thanh hô lớn:

"Nguyện vì chủ nhân tận trung!"

Khuôn mặt tuấn mỹ của nam nhân ẩn mình trong màn đêm, thần sắc không rõ ràng, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở tối tăm bao trùm quanh hắn ta. Thanh âm trầm thấp vang lên, mang theo sự quyết tuyệt lạnh lẽo:

"Bất kể giá nào, cũng phải tìm được nàng."

"Rõ!"

Dưới vực sâu là từng cơn gió lạnh buốt thấu xương.

Khanh Vũ bám chặt vào con dao găm cắm nơi vách đá, bàn tay còn lại siết lấy vòng eo của Lâu Quân Nghiêu, hai người dán sát vào nhau, treo lơ lửng giữa không trung. Trong tình thế hiểm nghèo này, quy tắc nam nữ thụ thụ bất thân sớm đã bị ném ra sau đầu.

Với tính cách đa nghi của Khanh Thiên Lân, hắn ta chắc chắn sẽ phái người xuống tìm nàng. Vì vậy, ít nhất nàng phải cầm cự được cho đến hừng đông.

May mắn là dù thân thể nàng ở kiếp này có phần yếu ớt, nhưng sau nhiều năm rèn luyện khắc nghiệt, thể lực và khả năng chịu đựng của nàng đều vượt xa người thường.

Bên tai bỗng truyền đến giọng nói trầm thấp pha chút bông đùa:

"Nha đầu ngốc, nàng định cùng ta tuẫn tình sao?"

Khanh Vũ ngẩn người, liếc nhìn hắn một cái đầy khinh bỉ, bĩu môi:

"Ngươi nghĩ đẹp lắm! Ai muốn tuẫn tình với ngươi? Ta còn chưa sống đủ đâu!"

Lâu Quân Nghiêu khẽ cong môi, ánh mắt tím lấp lánh ánh sáng dịu dàng.

"Vậy vì sao không buông tay thả ta xuống? Loại tai họa như ta, sẽ không dễ dàng ch·ết như vậy."

Khanh Vũ hơi cụp mắt, cũng không biết tại sao lại buột miệng nói ra câu tiếp theo:

"Bởi vì ta biết... ngươi cũng sẽ không buông tay thả ta xuống."

Lời vừa thốt ra, cả hai đều sững người.

Khanh Vũ chớp mắt, đến khi nhận ra mình vừa nói gì, trên mặt liền hiện lên vẻ lúng túng. Nàng hơi quay đầu đi, tránh ánh mắt của hắn.

Sau một hồi im lặng, nam nhân bên cạnh đột nhiên bật cười.

Giọng cười trầm thấp mà thuần túy, như xuất phát từ tận đáy lòng.

Hắn rất ít khi cười như vậy. Nhưng từ khi gặp Khanh Vũ, hắn lại thường xuyên cười. Một người vốn đã sở hữu dung mạo tuấn mỹ yêu nghiệt, lúc cười lên lại càng mang theo sức hút chết người. Người ta sẵn sàng vì nụ cười ấy mà chấp nhận đánh đổi tất cả, chỉ mong có thể nhìn thấy hắn vui vẻ thêm một lần nữa.

Lâu Quân Nghiêu khẽ nói: "Nắm chặt tay ta."

Khanh Vũ nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì?"

Nàng đã bám rất chắc rồi mà?

Nhưng ngay khoảnh khắc tiếp theo, cằm nàng đột nhiên bị một bàn tay giữ chặt, mạnh mẽ xoay về phía hắn.

Khanh Vũ còn chưa kịp phản ứng thì khuôn mặt tuấn mỹ kia đã đột ngột phóng đại ngay trước mắt.

Ngay sau đó, một cảm giác mềm mại ập đến.

Môi hắn mạnh mẽ áp lên môi nàng, mang theo sự bá đạo không chút do dự.

Nụ hôn này chẳng những không có ý định dừng lại, mà còn ngang ngược càn quét, từng chút một xâm chiếm, như muốn nghiền nát tất cả.

Khanh Vũ sững sờ đến mức quên cả phản kháng.

Trong khoảnh khắc ấy, nàng gần như hoảng hốt đến mức suýt buông tay, nhưng ngay lập tức, một bàn tay khác đã giữ chặt lấy nàng, không cho phép nàng trốn thoát.

Giữa vách núi cheo leo, trong tình cảnh có thể rơi xuống bất cứ lúc nào, nàng lại bị hắn ép đến không thể động đậy, hung hăng ức hiếp một phen.

Gió lạnh dưới vực chẳng những không khiến người nào đó tỉnh táo, ngược lại càng thổi bùng lên ngọn lửa trong hắn, khiến hắn như một con sói hoang đói khát, hoàn toàn mất kiểm soát.

Khanh Vũ không dám giãy giụa mạnh. Trời mới biết vách đá này cao đến mức nào, nếu thật sự rơi xuống, chắc chắn chỉ còn lại một đống xương vụn. Vì thế, lần đầu tiên trong đời, nàng bị động chịu trận, vừa uất ức vừa không biết làm sao.

Khi nụ hôn bá đạo kia cuối cùng cũng kết thúc, thiếu nữ vốn đã xinh đẹp động lòng người, nay lại càng thêm quyến rũ đến mức khiến người khác hít thở không thông.

Khuôn mặt nàng ửng hồng, đôi mắt trong veo như phủ một tầng sương mỏng, tựa như vừa bị bắt nạt đến mức tủi thân.

Nàng nghiến răng, căm giận trừng hắn: "Ngươi chẳng phải không thể động sao?"

Nam nhân vừa được lợi lại phá lệ sảng khoái, đôi mắt tím chớp chớp, tỏ vẻ vô tội: "Vừa rồi ta nhất thời động tình, trong lòng muốn tìm cách bày tỏ tình cảm, thế là... thân thể liền tự động cử động."

"Ai cho phép ngươi làm loại chuyện không biết xấu hổ này?!" Khanh Vũ tức giận đến mức ánh mắt như có lửa, trừng hắn đến mức hận không thể đốt trụi luôn cái bộ dạng vô tội kia.

Lâu Quân Nghiêu chỉ khẽ cười, ánh mắt dịu dàng đến mức khiến lòng người rung động. "Nàng vừa nói... sẽ không buông tay thả ta xuống?"

Khanh Vũ hơi sững lại, còn chưa kịp đáp, hắn đã nhẹ giọng nói tiếp:

"Hãy nhớ kỹ lời của mình, vĩnh viễn không được bỏ rơi ta, cũng như ta, tuyệt đối sẽ không bao giờ buông tay nàng."

Hy sinh bản thân để thành toàn cho kẻ khác? Năm đó, cha mẹ hắn cũng từng làm vậy, ném hắn đi chỉ để bảo vệ hắn. Nhưng hắn chưa bao giờ cảm kích điều đó.

Không ai quan tâm, không ai che chở, thế giới này chỉ lạnh lùng và cô độc.

Đôi mắt tím của hắn, phần lớn thời gian luôn bị bao phủ bởi một tầng sương mù bí ẩn. Tựa như gần trong gang tấc, nhưng vĩnh viễn không thể chạm tới, cũng chẳng ai có thể nhìn thấu trong đó rốt cuộc ẩn giấu điều gì.

Giờ phút này, ánh mắt ấy lại thuần túy đến lạ.

Giống như một con thú nhỏ luôn cảnh giác với thế giới, bất cứ lúc nào cũng đề phòng tổn thương. Nhưng giờ đây, nó lại đem hết thảy mọi thứ, cẩn thận phơi bày ra trước mặt nàng, chỉ mong được chấp nhận.

Chỉ cần nàng lộ ra một chút xa cách hoặc mất kiên nhẫn, hắn chắc chắn sẽ lập tức lùi về phía sau, tự mình liếm láp vết thương trong cô đơn.

Khanh Vũ không hiểu vì sao trong đầu lại đột nhiên xuất hiện suy nghĩ này.

Nàng chỉ biết, giờ khắc này, nam nhân này... thực sự khiến lòng người rung động.

Không ai biết được, khi một kẻ vốn đứng trên đỉnh cao, luôn ngạo nghễ không xem ai ra gì, đột nhiên tháo xuống lớp vỏ bọc lạnh lùng, để lộ ra một tâm hồn đầy khiếm khuyết, thậm chí chẳng hề tự tin, thì hắn sẽ mong mỏi điều gì.

Chỉ là một chút chấp nhận, một chút ấm áp, một chút bảo vệ mà thôi.

Khoảnh khắc này, ngay cả Khanh Vũ cũng có chút bối rối, cũng không biết phải đáp lại thế nào.

Trong lúc nàng còn đang ngẩn ngơ, nam nhân đã mím môi, cố chấp lặp lại một lần nữa:

"Không được ném ta xuống."

Khanh Vũ chớp chớp mắt, mơ hồ cảm thấy một người lúc nào cũng nguy hiểm âm trầm như hắn, vậy mà lại nói ra câu trẻ con thế này... thật sự có chút đáng yêu.

Không nhịn được, nàng nhướng mày, bật cười trêu chọc: "Ném ngươi xuống thì ngươi không tự bò lên được sao? Da mặt dày ngươi như vậy cơ mà."

Đôi mắt tím của Lâu Quân Nghiêu nheo lại đầy nguy hiểm: "Da mặt ta dày?"

"Chứ còn gì nữa? Không biết xấu hổ còn chối? Vừa nãy là ai giả bộ yếu ớt nói mình không thể cử động, để ta liều mạng cứu ngươi, thế mà còn nhân cơ hội ăn đậu hũ ta? Chẳng lẽ ngươi—ưm...!"

Không cần nghi ngờ, nàng lại bị đánh lén. "Hỗn đản! Ngươi làm gì vậy?!"

Khanh Vũ tức muốn đánh người. Nàng còn chưa nói xong một câu, tên này đã một lời không hợp liền nhào tới cưỡng ép nàng rồi?

Bọn họ thân mật đến mức có thể làm loại chuyện này từ lúc nào?!

Lâu Quân Nghiêu tà mị cười, ung dung nói: "Không phải nàng nói ta không biết xấu hổ hay sao? Nếu đã như vậy, ta đương nhiên phải làm thêm vài chuyện không biết xấu hổ để chứng minh điều đó."

Ánh mắt hắn lười biếng lướt từ bờ môi đỏ hồng của nàng xuống chiếc cổ trắng nõn, rồi chậm rãi trượt xuống dưới, thẳng tắp dừng lại ở một vị trí không thể miêu tả.

~~~Hết chương 213~~~