Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 220: Tên khốn nào dám giở trò sau lưng lão tử!



Nàng phải tự tay kết liễu người kia.

Bất giác, nước mắt trào ra, nhỏ xuống cổ nam nhân.

Mặc Cảnh Dục khẽ sững lại, vội buông nàng ra, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn với đôi mắt hoe đỏ của nàng lên, lo lắng hỏi: "Sao lại khóc?"

Lời hắn vừa thốt ra, lòng Khanh Lam Phi càng thêm quặn thắt. Nàng nấc nghẹn, không thể kìm chế: "Xin lỗi... Cảnh Dục... Hài tử của chúng ta... hài tử của chúng ta đã..."

Nàng không thể nói thêm gì nữa. Vì ngay cả chính nàng cũng cảm thấy mình quá nhẫn tâm, quá tàn độc. Ngay cả cốt nhục của mình cũng có thể ra tay, nàng không xứng làm một người mẹ.

Mặc Cảnh Dục vốn thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ cần nhìn vẻ mặt đau đớn tột cùng của nàng, nghe thấy những lời đứt quãng kia, hắn lập tức hiểu được nguyên nhân khiến nàng khổ sở đến vậy. Không nhịn được, hắn khẽ bật cười, đưa tay lau đi nước mắt trên má nàng.

"Đường đường là một mẫu thân, thế mà vẫn mít ướt thế này, không thấy xấu hổ à? Nhìn xem, đây là tiểu hoa miêu nhà ai..." Hắn trêu chọc, cúi xuống hôn nhẹ lên đôi mắt đỏ hoe của nàng, giọng nói dịu dàng đầy sủng nịnh. "Ngoan nào, đừng khóc nữa. Ta vừa mới tỉnh lại, tim ta không tốt, nàng mà cứ khiến ta đau lòng thế này, ta thật sự sẽ chết thật đấy."

Nam nhân này mở miệng ra là biết dỗ người, khiến Khanh Lam Phi không nhịn được bật cười trong nước mắt. Nàng giơ tay đấm hắn một cái, nhưng nụ cười kia vừa tắt, nỗi u sầu trong đáy mắt vẫn chẳng thể nào xua tan.

Mặc Cảnh Dục véo nhẹ má nàng, nhướng mày hỏi: "Nha đầu ngốc, có phải nàng nghĩ hài tử của chúng ta đã chết, nên mới đau lòng như vậy?"

Khanh Lam Phi giật mình, ánh mắt lộ vẻ ngỡ ngàng: "Lời này của chàng... là có ý gì?"

Mặc Cảnh Dục cong môi cười khẽ: "Hài tử của Mặc Cảnh Dục ta, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy?"

Đồng tử Khanh Lam Phi hơi mở lớn, không thể tin nổi nhìn hắn.

Mặc Cảnh Dục nhẹ nhàng phất tay, ngay lập tức, trước mặt bọn họ hiện ra một mặt gương nước lấp lánh. Trong gương, bóng dáng một thiếu nữ dần dần hiện lên.

Dung mạo thiếu nữ ấy tinh xảo đến kinh diễm. Ngoại trừ đôi mắt phượng hơi xếch lên, mang theo vài phần quyến rũ mê hoặc, nàng gần như giống hệt Khanh Lam Phi.

Hình ảnh trong gương chuyển đổi. Lần này là một thiếu niên dáng người mảnh khảnh, dung mạo tuấn tú ôn nhuận. Khi không cười, vẻ mặt hắn hơi lạnh nhạt. Đôi mắt phượng kia, tuy không lộ vẻ yêu mị như thiếu nữ lúc trước, nhưng lại càng toát lên khí chất điềm tĩnh và dịu dàng hơn.

Khanh Lam Phi khẽ mở miệng, sững sờ đến mức không thể thốt lên lời.

"Nhìn xem, hai tiểu quỷ này là con ai? Có phải rất giống chúng ta không?" Mặc Cảnh Dục cười đùa.

"Sao có thể..." Khanh Lam Phi không thể tin nổi, lắc đầu. "Bọn chúng rõ ràng đã..."

"Đã chết?" Mặc Cảnh Dục bật cười, ánh mắt sâu thẳm. "Nàng đánh giá thấp huyết mạch của chúng ta rồi. Là con của ta và nàng, làm sao có thể dễ dàng chết như vậy? Ngay cả bản thân bọn chúng cũng chưa biết sức mạnh trong cơ thể mình lớn đến mức nào, huống chi là chúng ta."

Bọn chúng có sức sống ngoan cường. Ngay khi còn trong bụng mẹ, đã phải trải qua bao nhiêu gian nan thử thách. Điều đó cũng định sẵn rằng, cuộc đời của chúng sẽ không hề tầm thường.

Khanh Lam Phi vô thức nắm lấy tay nam nhân, giọng nói có chút dè dặt: "Chúng... bây giờ đang ở đâu?"

Mặc Cảnh Dục khẽ cười, nụ cười khó đoán: "Muốn gặp bọn chúng sao? Hiện tại chưa phải lúc. Chờ đi! Rất nhanh thôi, bọn chúng sẽ đến Vân Trung Thiên. Khi ấy, nàng gặp lại cũng chưa muộn."

"Tại sao?" Khanh Lam Phi cau mày, khó hiểu.

Biết được đôi nhi nữ vẫn còn sống, lòng nàng nóng như lửa đốt, chỉ muốn ngay lập tức được gặp bọn họ. Nhưng vì sao Mặc Cảnh Dục lại ngăn cản nàng?

Nhìn vẻ mặt không vui của nàng, hắn nhướng mày, liếc nàng một cái rồi chậm rãi nói: "Nàng còn hỏi ta? Đừng tưởng ta không nhìn ra. Bây giờ nàng chỉ là một hồn thể tàn khuyết, chẳng lẽ muốn cứ như vậy mà đi gặp bọn nhỏ, khiến bọn chúng phải lo lắng cho nàng?"

Khanh Lam Phi lập tức cứng người, đôi mày nhíu chặt hơn.

Đúng vậy... nàng đã quên mất. Bây giờ, nàng thậm chí còn chưa phải là một con người trọn vẹn.

Niềm vui sướng vừa mới dâng lên trong lòng phút chốc đã bị kéo tụt xuống tận đáy.

Mặc Cảnh Dục khẽ thở dài, nâng khuôn mặt u sầu của nàng lên, dịu dàng nói: "Phi Nhi, trước kia nàng đâu có bi quan như vậy? Khi ấy, nàng lúc nào cũng tràn đầy tự tin. Có phải vì ta không ở bên cạnh nàng mấy năm nay, nên bây giờ nàng nhìn chuyện gì cũng thấy vô vọng? Hiện tại ta đã trở về rồi. Nàng còn sợ điều gì nữa?"

Những lời ấy khiến Khanh Lam Phi không nhịn được mà đỏ hoe mắt.

Phải rồi, từ bao giờ nàng đã trở nên không giống chính mình nữa? Những góc cạnh ngày xưa đã bị ma luyện mài mòn, chỉ còn lại sự yếu đuối không chịu nổi một cú đánh.

Mặc Cảnh Dục kéo nàng vào lòng, giọng nói mang theo một sức mạnh trấn an: "Yên tâm, ta sẽ giúp nàng tìm lại tất cả tàn hồn. Khi ấy, chính là ngày cả nhà chúng ta đoàn tụ. Còn những kẻ đã hại chúng ta năm đó... ta sẽ không bỏ qua bất cứ ai."

Nơi nàng không nhìn thấy, đôi mắt đen sâu thẳm của hắn dần phủ lên một tầng sát ý lạnh lùng, tàn nhẫn đến đáng sợ.

......

Sau vài ngày dừng chân tại Vân Tiêu Thành mà vẫn không tìm thấy tung tích của Khanh Vũ, Khanh Thiên Lân buộc phải quay về đại lục Bạch Trạch. Trước khi rời đi, hắn dặn dò Hề Trạm Thần tiếp tục để mắt đến mọi động tĩnh ở hạ giới.

Hiện tại, cục diện của đại lục Bạch Trạch đã có nhiều biến đổi. Trong tứ đại gia tộc, hai nhà đã khuất phục dưới trướng Phượng gia sau khi bị hắn thanh trừng, chỉ còn lại hai thế lực chưa thể kiểm soát hoàn toàn.

Khó đối phó nhất chính là Bách Lý gia, một gia tộc cứng rắn, mềm nắn không xong, cứng bức không chịu. Thiếu chủ đương nhiệm của Bách Lý gia cũng không phải hạng người dễ đắn đo.

Năm đó, Bách Lý gia chính là gia tộc đứng đầu đại lục Bạch Trạch, thế lực hùng mạnh trải rộng khắp nơi. Mặc dù nội bộ đôi khi có mâu thuẫn, nhưng khi đối địch, bọn họ lại vô cùng đồng lòng. Muốn đánh gục Bách Lý gia không phải chuyện dễ dàng.

Gia tộc còn lại là Nam Cung gia, một lũ gió chiều nào theo chiều ấy. Bọn chúng chỉ biết xu nịnh kẻ mạnh, thấy hắn vẫn chưa thể thu phục Bách Lý gia liền giả vờ như rùa rụt cổ, không bày tỏ bất cứ thái độ nào. Nhìn hắn và Bách Lý gia tranh đấu kịch liệt, Nam Cung gia chỉ khoanh tay đứng nhìn.

Hừ! Hắn xưa nay chỉ có một nguyên tắc, thuận ta thì sống, nghịch ta thì chết. Một khi Bách Lý gia bị thu phục, Nam Cung gia chính là mục tiêu đầu tiên hắn ra tay.

Hắn ghét nhất những kẻ ba phải, dao động không chừng, thiếu quyết đoán.

Có lẽ vì gần đây hành động của hắn quá dồn dập nên ngay cả trời cao cũng muốn gây khó dễ, khiến hắn bực bội mà thêm phiền phức.

"Nhị công tử! Không hay rồi!"

Tiếng hô hoảng loạn vang lên ngoài cửa, theo sau là một hạ nhân hớt hải chạy vào, suýt nữa còn vấp ngã ngay trước bậc thềm.

Ánh mắt âm trầm của Khanh Thiên Lân quét tới, khiến kẻ kia lạnh sống lưng, lập tức cứng họng.

Chết rồi, hắn quên mất nhị công tử là người đáng sợ đến mức nào! Mạo muội lớn tiếng trước mặt hắn, lần này e rằng khó thoát khỏi cái chết.

"Xảy ra chuyện gì?" Thanh âm của Khanh Thiên Lân bình thản, không mang chút cảm xúc nào. Tuy nhiên, ánh mắt của hắn lại rõ ràng nói lên rằng: "Ngươi tốt nhất là có chuyện quan trọng mới đến quấy rầy ta, nếu không thì tự chịu hậu quả."

Hạ nhân kia khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, thân thể run rẩy nói: "Nhị công tử, không biết ai đã tung ra lời đồn nói rằng ngài đang bí mật luyện dưỡng tà ma âm thi tại Phượng gia, dùng máu người sống để làm tế phẩm nuôi dưỡng chúng, nên đã giết hại vô số mạng người. Hiện giờ... không rõ vì sao, tin đồn này lại lọt vào tai Liên Minh Tru Tà. Hiện tại, bọn họ đã có mặt tại đại sảnh Phượng gia, nói là... muốn nhị công tử đưa ra lời giải thích."

Liên Minh Tru Tà là một thế lực đặc biệt ở đại lục Bạch Trạch, không chịu sự quản lý của bất kỳ gia tộc nào. Mục đích tồn tại của bọn chúng là duy trì cái gọi là "chính đạo". Những gì chúng cho là tà ma ngoại đạo đều không thể dung tha.

Ngay từ khi đại lục Bạch Trạch vừa được thành lập, Liên Minh Tru Tà đã tồn tại, vì thế quyền lực của bọn chúng rất lớn.

Luyện dưỡng tà vật chính là một trong những hành vi bị coi là cực kỳ nguy hiểm. Một khi những thứ này trở nên quá mạnh mẽ, chúng có thể đe dọa toàn bộ đại lục, gây ra những tổn thất không thể vãn hồi.

Từ trước đến nay, đại lục Bạch Trạch chưa từng có ai gan lớn đến mức dám làm ra loại chuyện này. Ấy vậy mà vẫn có kẻ ngang nhiên hành động, hoàn toàn không để Liên Minh Tru Tà vào mắt. Lá gan này đúng là không nhỏ! Và bây giờ, hậu quả đã đến ngay trước cửa.

Người khác không biết, nhưng Khanh Thiên Lân sao có thể không rõ?

Hắn quả thực có luyện dưỡng không ít tà vật, thậm chí ngay cả người sống bị biến thành con rối cũng chẳng phải ít. Chuyện này chỉ có trời biết, đất biết, và chính hắn biết, tuyệt đối không thể có người thứ tư nắm rõ. Vậy kẻ nào đã tung tin đồn này ra?

Hắn còn chưa kịp suy nghĩ sâu hơn, hạ nhân bên cạnh đã liều mạng nhắc nhở: "Nhị công tử, ngài có nên ra mặt trước để ổn định người của  Liên Minh Tru Tà hay không? Bọn họ nói chỉ chờ ngài thời gian một chén trà, nếu ngài vẫn không xuất hiện, bọn họ sẽ lập tức tiến hành điều tra Phượng gia. Đến lúc đó, nếu thực sự tìm được thứ không nên tìm... thì bọn họ sẽ không nương tay."

Sắc mặt Khanh Thiên Lân trầm xuống.

Một đám vô liêm sỉ!

Nhưng phiền nhất chính là đám người Liên Minh Tru Tà kia, tạm thời hắn không thể động đến chúng được. Nếu thật sự để bọn chúng lục soát Phượng gia, ai biết sẽ có bao nhiêu phiền toái kéo tới?

Chết tiệt!

Tốt nhất đừng để hắn biết kẻ nào đứng sau giở trò!

Bên này, Khanh Thiên Lân còn đang bận đối phó rắc rối của mình, tự nhiên cũng không có tâm trí để chú ý đến Khanh Vũ. Nhờ vậy, nàng tạm thời được an toàn.

Những ngày qua, cuộc sống của nàng đúng là quá mức nhàn nhã. Tuy không đến mức "vươn tay có người mặc áo, há miệng có người dâng cơm", nhưng cũng chẳng kém bao nhiêu. Được chăm sóc quá chu đáo, đặc biệt là về khoản ăn uống, nàng thậm chí còn có cảm giác mình đã béo lên một vòng.

Mười ngày liên tục uống thuốc đắng, cuối cùng cũng không uổng công.

Thương tích sau lưng nàng đã hoàn toàn hồi phục, hơn nữa dưới sự uy hiếp ngầm của Lâu Quân Nghiêu, Bạch Chi Ngạn còn mang ra dược liệu mà hắn đã cất giữ suốt bao năm qua. Nhờ vậy, làn da của nàng cũng khôi phục mịn màng như mới, hoàn toàn không còn dấu vết của vết thương cũ.

"Ngươi lại phải đi sao?"

Sáng sớm, nam nhân dựa lưng vào phòng nàng, giọng nói lười biếng, nhẹ nhàng chào từ biệt.

Không biết có phải vì mấy ngày qua hắn luôn xuất hiện trước mặt nàng, khiến nàng dần quen với sự hiện diện của hắn. Khi nghe nói hắn phải rời đi, trong lòng Khanh Vũ bỗng cảm thấy một cảm giác lạ lùng, hơi khó chịu.

Lâu Quân Nghiêu nhìn thấy thiếu nữ bất giác nhíu mày, khóe môi cong lên nở một nụ cười. Hắn đưa tay xoa nhẹ lên đầu nàng, giọng nói trầm ấm, mê hoặc: "Luyến tiếc ta sao? Vậy... hay là đi cùng ta đi."

~~~Hết chương 220~~~