Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 225: Đừng đắc ý, coi chừng ngã đau.



"Với ta mà nói, điều ta mong muốn nhất chính là nhận được sự tán thành của ngươi."

Khanh Lam Phi ánh mắt trong trẻo, không hề né tránh mà nhìn thẳng vào khuôn mặt âm trầm khó coi của Diêm Thù. Giọng nàng nhẹ nhàng nhưng vô cùng kiên định:

"Nếu ngươi là người quan tâm Cảnh Dục nhất trên thế gian này, thì ta chính là người yêu hắn nhất. Người có thể vì nhau mà hy sinh cả tính mạng. Ngươi hỏi ta vì sao còn sống ư?..."

Hàng mi dài của nàng chợt khẽ cụp xuống, che giấu hết thảy cảm xúc trong đáy mắt.

"Bởi vì hắn vẫn còn ở đây. Ta không thể để hắn một mình cô độc trên đời. Chỉ cần chưa xác nhận được tin hắn đã chết, ta tuyệt đối sẽ không để mình chết trước."

Dù năm đó, hồn phách yếu ớt của nàng bị giam cầm suốt mấy trăm năm trong Thần Điện, nàng chưa từng từ bỏ hy vọng sống sót.

Mặc Cảnh Dục cảm thấy trong lòng như bị hàng vạn con kiến cắn xé, đau đớn không sao kể xiết. Hắn nắm chặt lấy tay Khanh Lam Phi, giọng khàn khàn:

"Đừng nói nữa, Phi Nhi. Nàng không cần làm gì để lấy lòng gia hỏa này cả. Người sẽ ở bên nàng suốt đời là ta, chỉ cần ta yêu nàng là đủ rồi. Ta biết rõ, Phi Nhi là nữ tử tốt nhất trên thế gian này, cũng là người duy nhất xứng đôi với ta, vậy là đủ."

"Cảnh Dục..."

Khanh Lam Phi nhìn nam nhân trước mặt, thấy hắn nhíu chặt lông mày, sắc mặt không vui, khóe môi nàng bất giác khẽ nhếch lên đầy bất đắc dĩ.

Gia hòa này vẫn vậy, lúc nào cũng không nỡ để nàng chịu dù chỉ một chút ấm ức.

Dù chính bản thân nàng không hề cảm thấy có gì là ấm ức, nhưng hắn thì lại cố chấp không cho phép.

Diêm Thù nhìn hai người bọn họ kẻ tung người hứng, thiếu điều muốn hộc máu. Hắn đây chẳng khác nào bị ép vào vai phản diện chuyên phá hoại nhân duyên của người khác đúng không?

"Được rồi, được rồi! Ta đúng là xui tám kiếp mới gặp phải hai ngươi, cứ như trời sinh ra để khắc ta vậy!"

Diêm Thù rốt cuộc hít sâu một hơi, bất đắc dĩ nói:

"Man tộc vốn dĩ thuộc về ngươi, ta chỉ thay ngươi trông coi mà thôi. Nếu ngươi đã tỉnh lại, ta đương nhiên phải trả nó về cho ngươi. Giờ ta đi báo tin cho mọi người—"

"Khoan đã!"

Mặc Cảnh Dục vội xua tay:

"Ngươi xem ngươi làm tộc trưởng chẳng phải rất tốt đó sao? Còn tốt hơn ta ngày trước nhiều. Vậy thì chứng tỏ ngươi thích hợp với vị trí này hơn ta. Hơn nữa, lúc này mà đổi tộc trưởng, nhất định sẽ khiến lòng người hoang mang, khó tránh khỏi gây ra hỗn loạn."

Diêm Thù trừng lớn mắt:

"Ý ngươi là gì? Ngươi định cứ thế giao luôn Man tộc cho ta à?!"

"Có gì mà không thể?" Mặc Cảnh Dục đáp tỉnh bơ.

"Thế còn ngươi?"

"Ta đương nhiên sẽ ở bên Phi Nhi, giúp nàng thu hồi lại những phần hồn đã mất."

Hắn nói, ánh mắt dịu dàng nhìn nữ tử bên cạnh.

Diêm Thù bực bội thì bực bội, nhưng trong lòng cũng hiểu rõ.

Hồn phách của Khanh Lam Phi bị tổn thương nghiêm trọng, tất cả đều là vì cứu cái tên Mặc Cảnh Dục này. Nếu năm đó nàng không dùng cấm thuật để kéo dài tính mạng cho hắn, thì hắn đã sớm chết rồi, nào còn đợi đến khi hắn được cứu về nguyên vẹn như bây giờ?

Cho nên, nếu bây giờ Mặc Cảnh Dục muốn dùng cấm pháp của Man tộc để cứu nàng, thì cũng không có gì là quá đáng cả. Chỉ là... có lẽ sẽ phải chịu chút khổ sở.

Thôi, hắn lười quan tâm đến chuyện của hai người này nữa. Nếu bọn họ đều không thèm để ý, hắn tội gì phải ra mặt ngăn cản? Cứ để bọn họ tự lo đi thôi!

Nghĩ vậy, Diêm Thù lập tức xoay người đi thẳng ra ngoài, chẳng buồn quay đầu lại, chỉ giơ tay lên vẫy vẫy:

"Tự lo cho mình đi!"

Khanh Lam Phi nhìn theo bóng dáng hắn khuất dần, ánh mắt lóe lên một tia suy nghĩ:

"Có phải hắn đang giận không?"

"Sao có thể?"

Mặc Cảnh Dục bật cười, vươn tay vuốt nhẹ gương mặt nàng:

"Tên đó ngoài miệng thì lạnh lùng vô tình, nhưng thật ra lại rất quan tâm nàng."

"Hửm?" Khanh Lam Phi nghi hoặc ngước mắt nhìn hắn.

Mặc Cảnh Dục cười khẽ, chìa tay ra trước mặt nàng:

"Nhìn đi, chìa khóa hắn cũng đã đưa cho ta rồi. Mọi bí mật trọng yếu của Man tộc đều nằm trong doanh trướng này."

Khanh Lam Phi theo hướng tay hắn nhìn qua, thấy trong lòng bàn tay hắn có một tấm ngọc bài màu vàng nhạt.

Nàng không khỏi sửng sốt, không biết Diêm Thù đã đưa nó cho hắn từ lúc nào.

Nàng siết chặt bàn tay to lớn của nam nhân, chậm rãi nói:

"Hắn là người tốt."

"Ai nói không phải?"

Mặc Cảnh Dục thở dài, khóe môi cong lên một nụ cười nhẹ:

"Đời này có một huynh đệ như hắn, cũng là đáng giá."

.........

Đại Lục Bạch Trạch – Phượng Gia.

"Nhị công tử! Người của Liên Minh Tru Tà lại đến nữa!"

Tiếng bẩm báo hớt hải vang lên giữa đại sảnh. Khanh Thiên Lân vốn đã kìm nén cơn giận suốt những ngày qua, nay nghe vậy thì lửa giận bùng lên dữ dội, suýt nữa thì trút hết lên kẻ đang quỳ rạp dưới chân.

Đôi mắt đen thẳm, lạnh lẽo của hắn trừng xuống kẻ hạ nhân đang run bần bật:

"Bọn chúng không phải đã điều tra mấy ngày trước rồi sao? Vì sao lại mò đến nữa?"

Những con rối xác chết mà hắn dày công giấu diếm vẫn chưa bị phát hiện, nhưng ai dám chắc đám người Liên Minh Tru Tà kia sẽ không bất ngờ lục soát lần nữa? Những ngày gần đây, hắn đã bị dày vò đến mức nghi thần nghi quỷ, chỉ e có kẻ đột ngột ra tay.

"Các vị đại nhân nói, nếu tin tức truyền ra từ chính Phượng Gia, vậy chắc chắn không thể là lời đồn vô căn cứ. Vì thế, bọn họ muốn kiểm tra lại một lần nữa, tránh bỏ sót bất cứ điều gì. Nếu có sai sót dẫn đến hỗn loạn, bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm."

"Đúng là một lũ nói nhảm!"

Két!

Hắn vung tay giáng mạnh xuống thành ghế, tức thì một mảng gỗ vỡ vụn ra thành từng mảnh. Nhưng đáng sợ hơn cả không phải chiếc ghế bị phá hủy, mà là nét mặt u ám đến rợn người của nam nhân đang ngồi đó.

Hạ nhân kia hoảng sợ đến mức suýt nữa quỳ lạy xin tha mạng, nói xong liền cuống cuồng bò dậy chạy mất.

Tính tình Nhị công tử càng lúc càng khó đoán, lần sau dù có bị đánh chết hắn cũng không dám đến báo tin nữa!

Toàn thân Khanh Thiên Lân tỏa ra khí tức âm u, sát khí lan tràn khiến cả gian phòng lạnh lẽo như bị hút cạn không khí. Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên một tràng ho khẽ.

Theo sau là một giọng nói khẽ khàng nhưng lại mang theo ý cười: "Hôm nay là ai chọc giận ngươi mà nổi trận lôi đình như vậy?"

Khanh Thiên Lân giật mình, không ngờ trong cơn thịnh nộ lại đánh mất cảnh giác. Có người đến gần mà hắn hoàn toàn không hay biết! Nhưng khi nhìn ra cửa, hắn lập tức thu lại vẻ mặt, ánh mắt chợt tối sầm, giọng nói lạnh băng: "Ai cho phép ngươi ra ngoài?"

Người kia ngồi trên chiếc xe lăn được chế tác riêng, vận một thân áo gấm màu xanh da trời, diện mạo ôn hòa, phong thái nhã nhặn, tuấn mỹ phi phàm.

Ánh mắt hắn phảng phất nét ung dung của kẻ đã nhìn thấu thế gian, như một kẻ ngoài cuộc không vướng bụi trần. Khí chất độc nhất vô nhị ấy khiến người ta không khỏi chú ý. Nhưng sắc mặt hắn nhợt nhạt đến bất thường, nhìn qua cũng biết là người quanh năm bệnh tật quấn thân, căn cơ hao tổn nghiêm trọng.

Người này... chẳng phải chính là vị thiếu chủ nhiều năm qua chưa từng lộ diện của Phượng Gia, Phượng Thiên Tẫn hay sao?

Người ngoài đồn rằng, hắn mắc phải bệnh hiểm nghèo, thân thể yếu nhược đến mức không thể gặp người. Nhưng có ai còn nhớ, năm đó hắn từng là thiếu niên kiệt xuất danh chấn đại lục Bạch Trạch, là thiên tài rực rỡ bậc nhất một thời?

Chỉ trong một đêm, tất cả những gì hắn có đều biến mất.

Mà nguyên nhân của tất cả những điều đó... chính là do kẻ đã nắm giữ toàn bộ Phượng Gia trong lòng bàn tay, một con ác quỷ đội lốt người.

Phượng Thiên Tẫn đã sớm biết, kẻ kia không phải Phượng Thiên Ngân thật sự.

Hắn ta chính là một kẻ đoạt xá trọng sinh.

Không ai có thể lột xác đến mức biến đổi hoàn toàn như vậy. Từ tính cách cho đến cách hành sự, tất cả đều khác biệt một trời một vực. Muốn hắn tin rằng một Phượng Thiên Ngân nhút nhát, sợ phiền phức, tài trí tầm thường lại có thể chỉ sau một đêm trở thành một nhân vật sâu không lường được thế này, trừ phi hắn là kẻ ngu!

Nam nhân đối diện mang thần sắc âm trầm đáng sợ, nhưng Phượng Thiên Tẫn lại làm như không thấy. Dù sao, với thân thể tàn tạ chỉ còn hơi tàn của hắn hiện giờ, hắn cũng chẳng dám thực sự ra tay giết hắn ta.

Bởi lẽ, ở Phượng gia này, thứ hắn kiểm soát còn quan trọng hơn gã phụ thân tham lam ngu xuẩn kia gấp bội.

"Ta chỉ đến thăm vị đệ đệ đáng yêu của ta mà thôi. Dạo gần đây dường như có kẻ phiền toái theo dõi ngươi, ta thấy thật bất hạnh, nên mới đặc biệt đến bày tỏ chút quan tâm." Phượng Thiên Tẫn nở nụ cười vô hại.

Nhưng chính nụ cười ấy lại tựa như đổ thêm dầu vào ngọn lửa giận dữ vốn đã bừng bừng trong mắt nam nhân kia. Trong chớp mắt, một bóng đen quỷ mị đã áp sát, bàn tay siết chặt cổ hắn, nhấc bổng cả người khỏi xe lăn.

Toàn bộ trọng lượng đè lên cổ, Phượng Thiên Tẫn nhất thời suýt nghẹt thở.

Thế nhưng, hắn và kẻ này đều là những kẻ điên không biết sợ chết. Trong tình cảnh nguy cấp như vậy, hắn không chỉ không hoảng sợ mà còn bật cười, khóe môi tái nhợt kéo lên một nụ cười méo mó, thậm chí còn khó coi hơn cả khóc.

"Thẹn quá hóa giận sao? Đường đường là tộc chủ, trên vai ngươi còn gánh nhiều trách nhiệm lắm. Nhớ giữ vững tâm thái, chứ nóng nảy như vậy thì chẳng có phong phạm của kẻ cầm quyền chút nào..."

Hắn chưa kịp nói hết câu thì lực siết nơi cổ đột nhiên mạnh hơn, tiếp đó, hắn bị hung hăng ném văng ra ngoài. Sức lực quá lớn khiến hắn va mạnh vào một chiếc ghế gỗ đàn hương, làm nó vỡ vụn.

Phượng Thiên Tẫn ho ra một ngụm máu tươi, sau đó là một trận ho kịch liệt, cả người chật vật vô cùng.

Khanh Thiên Lân không buồn liếc hắn thêm một cái, chỉ lạnh lùng nói:

"Hiện tại ta không có thời gian đối phó ngươi. Đợi ta trở về, tốt nhất ngươi nên chuẩn bị sẵn sàng xem mình muốn chết thế nào."

Dứt lời, hắn ta sải bước rời đi.

Đợi đến khi bóng dáng hắn tankhuất hẳn, từ chỗ tối đột nhiên bước ra hai nam tử vận y phục chỉnh tề, vội vã đỡ Phượng Thiên Tẫn từ dưới đất lên, cẩn thận đặt hắn ngồi ngay ngắn trên xe lăn.

"Công tử, ngài hà tất phải làm vậy?" Một trong hai người nhanh chóng lấy ra một viên đan dược, thuần thục đưa cho hắn nuốt vào, ánh mắt không giấu được vẻ lo lắng khi nhìn thấy vết máu bên khóe môi và sắc mặt tái nhợt đáng sợ của hắn.

Mỗi lần công tử cố tình chọc giận nam nhân kia, kết cục luôn là bị thương. Nhưng vì sao hắn vẫn cứ làm vậy?

Sau khi nuốt xong đan dược, Phượng Thiên Tẫn cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Hắn khẽ cong môi cười nhạt, lắc đầu:

"Nếu ta không làm vậy, hắn sao có thể buông lỏng cảnh giác với ta? Càng phẫn nộ, càng chứng tỏ ta ngụy trang thành công. Đến khi hắn hoàn toàn lơ là, cho rằng ta chẳng qua chỉ là một kẻ mất hết ý chí chiến đấu, chỉ biết dùng miệng lưỡi khiêu khích, chính là lúc hắn bắt đầu thất bại."

Ánh mắt hắn ánh lên vẻ thâm trầm, dõi về phía xa, khóe môi vẽ ra một đường cong mỉa mai.

"Hắn đắc ý quá lâu rồi... Giờ chẳng phải phiền toái đã tự tìm đến cửa hay sao?"

Bên kia, Khanh Thiên Lân sải bước đến đại sảnh của Phượng gia chủ trạch, phía sau là mấy thuộc hạ nơm nớp lo sợ, không ai dám đi quá gần hắn. Mọi người lặng lẽ trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng đều có cùng một thắc mắc:

Vì sao nhị công tử trông cứ như sắp đi giết người vậy?

Không phải chứ? Đó là Liên Minh Tru Tà kia mà! Thế lực cường đại nhất đại lục Bạch Trạc! Dù nhị công tử có lợi hại đến đâu, cũng đâu thể điên đến mức động vào bọn họ?!

Khanh Thiên Lân bước đi như gió, chẳng bao lâu đã đến nơi. Nhưng khi hắn còn chưa kịp tiến vào đại sảnh, một giọng nam trầm thấp, thanh lãnh từ tính đột nhiên truyền ra. Âm thanh ấy tựa như châu ngọc rơi trên mâm ngọc, êm tai vô cùng, nhưng lại khiến hắn nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể lập tức diệt trừ kẻ kia cho hả giận.

~~~Hết chương 225~~~