Khanh Vũ Phúc Hắc: Tà Quân, Xin Hãy Cắn Câu

Chương 227: Ta không phải dã thú, ta muốn... làm người của nàng.



Khanh Thiên Lân chỉ thoáng sửng sốt trong chớp mắt, sau đó bật cười trầm thấp: "Thế nào, muốn giả vờ không quen biết sao? Nếu bây giờ trước mặt ngươi là Khanh Khanh, nàng sẽ đau lòng biết bao?"

Hắn ta chỉ đang thử dò xét, mong tìm ra chút manh mối từ biểu cảm của đối phương. Nhưng thật đáng tiếc, dù quan sát thế nào, hắn ta vẫn chẳng thấy được gì, nam nhân kia thậm chí không để lộ dù chỉ một chút dao động trong ánh mắt.

"Phượng gia chủ như vậy là muốn làm thân với ta sao?" Khanh Dạ Ly khẽ nheo đôi mắt thâm sâu, giọng nói lãnh đạm, không mang theo chút cảm xúc nào. "Nếu Phượng gia thật sự âm thầm nuôi dưỡng tà vật, Liên Minh Tru Tà sẽ không thiên vị. Phượng gia chủ không cần phí công vô ích."

Dứt lời, hắn không nói thêm nửa câu, thân hình thon dài mảnh khảnh lặng lẽ bước về phía cửa, dáng vẻ hoàn toàn không để đối phương vào mắt.

Thái độ này khiến Khanh Thiên Lân không kìm được mà siết chặt nắm tay. Trong đôi mắt ôn nhuận dần dâng lên cơn giận dữ không thể che giấu. Con sói này từ trước tới nay chỉ có thể ngước nhìn hắn ta đầy hèn mọn, từ bao giờ lại dám tỏ thái độ khinh miệt đến mức này?

"Khanh Dạ Ly, đứng lại cho ta!" Hắn ta nghiến răng nghiến lợi, định lao lên chặn lại bóng dáng kia.

Ngay lúc đó, một nữ nhân vẫn đứng chờ ngoài cửa bỗng bước tới, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt, nói giọng khàn khàn: "Phượng gia chủ, xin dừng bước."

"Tránh ra!" Khanh Thiên Lân sắc mặt âm trầm quát lớn.

Nhưng nữ nhân kia dường như không nghe thấy, vẫn đứng bất động chắn trước cửa.

Khanh Thiên Lân chưa bao giờ bị ai cản trở như vậy.

Kiếp trước, dù đi đến đâu, hắn ta cũng là người được vạn chúng kính ngưỡng. Ai gặp hắn ta mà không cung kính cúi đầu? Đến khi bước chân vào đại lục dị thế này, với thiên phú kinh người và thủ đoạn sắc bén, vẫn chưa từng có ai dám đắc tội với hắn ta.

Thế mà bây giờ, kẻ hắn ta từng khinh thường nhất lại có thể cao cao tại thượng coi rẻ hắn ta thế này.

Sự kiêu ngạo trong lòng hắn ta không thể chấp nhận được điều đó!

Đôi mắt hẹp dài ôn nhuận bỗng phủ một tầng đỏ sậm. Hắn ta chậm rãi ngước lên, ánh nhìn quỷ dị bắt gặp đôi mắt đen nhánh của nữ nhân trước mặt.

Chỉ một khoảnh khắc đối diện, hắn ta bỗng trừng lớn mắt!

Đôi mắt của nàng... không biết từ khi nào đã hoàn toàn biến thành màu đen, không còn thấy tròng trắng, quỷ dị đến rợn người. Một cơn gió thổi qua, vài sợi tóc trên trán nàng khẽ bay lên, để lộ con mắt bị che khuất, một con mắt đỏ rực như dã thú, lóe lên ánh sáng hung lệ và khát máu.

Khanh Thiên Lân còn đang sững sờ, bóng dáng Khanh Dạ Ly đã khuất xa, chẳng còn thấy đâu nữa.

Trước mắt hắn ta, nữ nhân với đôi mắt quỷ dị kia chậm rãi lên tiếng: "Cáo từ."

Khanh Thiên Lân trầm mặc, ánh mắt dõi theo bóng lưng nàng, lâm vào suy tư.

Nữ nhân này rõ ràng không phải con người, giống như một sinh vật chưa tiến hóa hoàn chỉnh, khoác lên mình lớp da người không phù hợp.

Bên cạnh Khanh Dạ Ly... tại sao lại tồn tại một thứ dị loại như vậy?

....

Ở một góc không ai nhìn thấy, bóng người gầy gò đột nhiên cứng đờ, sau đó toàn thân khom xuống, một tay nắm chặt lấy cổ, gân xanh trên mu bàn tay căng ra, trông vô cùng ghê rợn.

Có vẻ như hắn vừa nuốt phải thứ gì ghê tởm, liên tục ho khan, đến mức dường như muốn khạc cả tim phổi ra ngoài.

Thấy vậy, nữ nhân kia vội vàng bước tới, trong tay cầm một vật gì đó, định nhét vào miệng hắn. Nhưng còn chưa kịp chạm đến, cổ tay đã bị nam nhân hung hăng bóp chặt, rồi thô bạo ném sang một bên.

Vật trong tay nàng cũng theo đó rơi xuống đất.

Đó là một viên đan hoàn trong suốt, hình giọt nước. Bên trong, một vật thể giống như sợi chỉ đỏ không ngừng mấp máy, như có sự sống.

"Đại nhân..." Nữ nhân nhíu mày, môi mấp máy như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể chậm rãi thở dài: "Ngài hà tất phải làm vậy? Đối nghịch với Minh chủ... sẽ không có kết cục tốt."

Khanh Dạ Ly ướt đẫm mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, hơi thở mong manh, trên môi loang lổ vết máu do cắn rách. Cơn đau đớn tột cùng khiến hắn gần như không thể đứng vững.

"Ta... tuyệt đối sẽ không chạm vào thứ đó..." Hắn nghiến răng, gằn từng chữ qua kẽ môi.

Trong đầu hắn lúc này, chỉ có nụ cười trong trẻo của nàng, thiếu nữ tốt đẹp ấy.

Hắn vốn dĩ chỉ có thể lặng lẽ dõi theo, lặng lẽ bảo vệ nàng.

Nhưng nếu chạm vào thứ này... có lẽ từ nay, hắn sẽ không còn tư cách đứng bên nàng nữa.

Đôi mắt đen láy của nữ nhân ánh lên một chút không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn cất giọng nghẹn ngào: "Đại nhân sẽ không cầm cự được bao lâu nữa. Lang tộc sinh ra đã máu lạnh, thích giết chóc. Ngài đã áp chế bản tính quá lâu rồi... chẳng lẽ thực sự muốn thoái hóa thành một kẻ bình thường hay sao?"

"Bản tính?"

Khanh Dạ Ly khẽ bật cười, giọng điệu đầy chế giễu.

Vì cắn rách môi mà vết máu loang lổ, theo nụ cười ấy, một dòng máu mảnh khảnh chậm rãi chảy xuống nơi khóe môi, tạo nên một vẻ đẹp thê lương dị thường.

Giọng hắn khàn khàn, chậm rãi cất lời: "Từ khoảnh khắc nàng đưa ta về, ta đã là một con người. Là nàng... cho ta lý do để sống. Nếu ta thực sự không còn là người nữa, vậy ta còn có tư cách gì... để gặp lại nàng?"

"Nếu Minh chủ biết về sự tồn tại của nàng, nhất định sẽ không dung tha."

"A..." Khanh Dạ Ly cụp mắt, hàng mi buông xuống che giấu đi những cơn sóng ngầm cuộn trào.

"Ông ta không dám."

"Ông ta biết rõ... chọc giận ta, hậu quả sẽ thế nào."

Sắc mặt nữ nhân khẽ biến đổi.

Nàng không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ đứng bên hắn.

Khanh Dạ Ly cứ thế đứng yên, thân thể cứng đờ như một pho tượng, ánh mắt xa xăm, không biết đang phiêu du về nơi nào.

Lúc này, hắn đang vô cùng nhớ một người, một nỗi nhớ không thể giãi bày với bất kỳ ai, chỉ muốn nói với nàng. Nhưng hắn không thể. Vì sự an nguy của nàng, hắn chỉ có thể im lặng gánh chịu tất cả. Dù không có nàng bên cạnh, hắn cũng chỉ là một cái xác vô hồn, chìm trong bi thương và cô tịch.

.......

"Bốp—!"

Một tiếng động vang lên, là Khanh Vũ vô ý va vào cái bàn, khiến một chậu hoa nhỏ xinh rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh.

"A a a! Ngươi, ngươi, tiểu sư muội ngươi thật quá đáng! Vừa mới trở về đã độc hại tiểu hoa đáng thương của ta!!"

Giọng nói đầy khoa trương, mang theo nỗi đau lòng vô hạn, còn ai ngoài cái tên nam nhân yêu mị kia, người còn điệu đà hơn cả nữ nhân?

Từ sau khi Khanh Vũ chỉnh đốn một trận những kẻ tự cao trong bộ môn hồn sư, đám người chuyên bắt nạt kẻ yếu, thật kỳ diệu, loại chuyện đó không còn xuất hiện nữa.

Hơn nữa, khi người ta biết được nàng và Khanh Bắc là huynh muội ruột, thái độ đối với Khanh Bắc cũng thay đổi một trăm tám mươi độ. Không chỉ trở nên khách khí, mà còn có không ít kẻ chủ động đến nịnh bợ. Ai chẳng biết Khanh Vũ không những là một thiên tài toàn hệ, mà quan hệ giữa nàng với năm đệ tử đứng đầu nội môn cũng vô cùng thân thiết? Kẻ nào dám đắc tội nàng, trừ phi không muốn tiếp tục ở lại Phiêu Miểu Tông.

Mặc dù chính bản thân Khanh Vũ cũng không hiểu, từ khi nào quan hệ giữa nàng và mấy người kia lại tốt đến thế.

Phượng Thiên Ngân rời Phiêu Miểu Tông đã hơn vài tháng, Lạc Lan Chi cũng đi du lịch sau khi ở lại chưa đầy một tháng. Vì thế, bộ môn đặc thù hiện tại chẳng khác gì một đám khỉ hoang không ai quản thúc, mỗi ngày đều tiêu diêu tự tại.

Ngay cả nam nhân yêu mị vốn luôn chú trọng ngoại hình cũng vì lười tu luyện mà mập lên hai cân.

Nhưng lúc này, Khanh Vũ không rảnh để ý đến người bên cạnh đang quỷ khóc sói gào, nàng chỉ nhìn chằm chằm vào đống mảnh vỡ cùng bùn đất trên mặt đất, khẽ nhíu mày.

Chuyện này... là sao?

Vì cớ gì trong khoảnh khắc vừa rồi, nàng lại đột nhiên cảm thấy áp lực, đau đớn khó chịu?

Một người luôn cẩn trọng như nàng, thế mà lại vô thức làm vỡ chậu hoa.

Lẽ nào... người nàng quen biết, đã xảy ra chuyện gì rồi sao?

Không thể là Lâu Quân Nghiêu, hắn vừa mới trò chuyện với nàng qua thủy tinh cầu ngày hôm qua, khả năng xảy ra chuyện liền bị loại trừ.

Nhưng nếu không phải hắn, thì còn ai có thể khiến nàng cảm nhận mãnh liệt như vậy?

Khanh Vũ day nhẹ huyệt thái dương, cảm giác đau đầu nhè nhẹ. Nhưng đột nhiên, động tác nàng khựng lại, đôi mắt phượng hơi có chút mơ hồ.

Tại sao... đột nhiên lại nghĩ đến Tiểu Dạ?

Là vì đã lâu không gặp? Hay đây chỉ là ảo giác do nàng suy nghĩ quá nhiều?

Không biết liệu chuyện này có liên quan đến một sự kiện nào đó trên đại lục Thượng Giới hay không. Xem ra, nàng phải nhanh chóng giải quyết xong mọi việc ở đây để lên Thượng Giới tìm hiểu cho rõ.

Cấm địa kia, e rằng không thể chờ Lâu Quân Nghiêu trở về cùng đi. Nàng phải tự mình đi xem mới được.

......

Vân Trung Thiên – Ma Vực.

Trên vương tọa cao cao, nam nhân lười biếng tựa người vào đó, thân khoác một bộ trường bào màu tím hoa mỹ, càng tôn lên dáng người cao ráo và khí chất tà mị thần bí.

Gương mặt hắn, yêu dã mà tuấn mỹ, lúc này lại mang theo vài phần hờ hững. Một tay nâng cằm, đôi mắt tím khẽ khép hờ, lắng nghe bên dưới đám thuộc hạ đang bàn luận sôi nổi.

"Vô Niệm Chi Điên chính là do Thương Tiệm bói toán dự đoán ra! Lão già kia tuy là đối thủ của chúng ta, nhưng cũng có chút bản lĩnh. Xem ra năm nay chắc chắn sẽ xuất hiện rồi!"

"Ngươi hưng phấn cái gì? Dù có xuất hiện, cũng là chủ thượng đi vào, chúng ta còn chưa đủ tư cách đâu!"

"Chủ thượng mai danh ẩn tích bao nhiêu năm, không biết tu vi hiện tại có suy giảm không? Năm đó ngài ấy oai phong lẫm liệt biết bao! Nếu không phải bị đám tiểu nhân của Hiệp Hội Thợ Săn dùng ám chiêu hãm hại, Ma Vực sớm đã nhất thống Vân Trung Thiên, làm gì còn đến lượt bọn chúng tung hoành!"

"Chỉ cần chủ thượng thành công tiến vào Vô Niệm Chi Điên, giành được thần tích truyền thừa, Ma Vực nhất định sẽ trở thành bá chủ!"

"Đúng vậy! Chủ thượng vô địch, không ai có thể địch lại ngài!"

...

Tóm lại, toàn là những lời tâng bốc đầy sùng bái.

Tuân Lạc đứng cách vương tọa không xa, nhìn nam nhân phía trên vẫn giữ nguyên một tư thế từ nãy đến giờ, thậm chí mắt cũng không chớp lấy một lần, trong lòng không khỏi dâng lên một chút nghi ngờ.

Chủ thượng... không phải là ngủ quên rồi đấy chứ?

Hắn đang định nhỏ giọng nhắc nhở, thì chợt nghe nam nhân bật cười khẽ, thanh âm trầm thấp vang lên một chữ: "Yên lặng." (Tĩnh 静)

Giống như có ma lực vậy.

Không gian vốn còn ồn ào náo nhiệt bỗng chốc lặng ngắt như tờ, không khác gì bị điểm huyệt.

Tuân Lạc giật giật khóe miệng.

Quả nhiên là chủ thượng nhà hắn. Chỉ cần một chữ cũng đủ thay thế ngàn lời.

~~~Hết chương 228~~~