"Đại nhân..." Thiếu nữ ngập ngừng như muốn nói gì lại thôi, gương mặt ửng đỏ đầy vẻ e thẹn. "Nói ra cũng thật có duyên. Mấy tháng trước, gia phụ từng sai người gửi thiệp mời đến ngài. Khi ấy, mẫu thân ta vừa hạ sinh một tiểu hoàng tử, phụ thân cao hứng mở tiệc chiêu đãi toàn bộ danh sĩ Vân Trung Thiên. Đáng tiếc, đại nhân lại không đến. Nhưng có lẽ khi đó duyên phận chưa đến, cho nên chúng ta không thể gặp nhau."
Giọng nói dịu dàng pha lẫn chút thẹn thùng, ánh mắt e lệ mang theo ý tứ hàm xúc, chẳng khác nào ám chỉ rõ ràng.
Tuân Lạc nghe xong liền sáng tỏ, thiếu nữ này đang trần trụi bày tỏ tình ý với chủ thượng nhà hắn!
Quả thật đáng khâm phục! Không hổ là một cô nương gan dạ.
Nhưng chỉ thấy sắc mặt Lâu Quân Nghiêu càng lúc càng nguy hiểm. Đôi mắt thâm sâu như muốn nhấn chìm người khác, hắn chậm rãi cất giọng lạnh lùng: "Vậy không biết công chúa hôm nay đến đây là vì chuyện gì?"
Thiếu nữ càng đỏ mặt hơn, giọng nói yếu ớt như tiếng muỗi kêu: "Ta... ta chỉ muốn đích thân báo đáp ân cứu mạng. Hôm đó đại nhân dù vội vàng rời đi, nhưng ta vẫn không thể quên... Ngài giống như thiên thần giáng thế, cứu ta thoát khỏi biển lửa..."
Tuân Lạc suýt nữa cười đến nội thương. Tiểu công chúa này quả nhiên thú vị!
Nếu nói về địa vị và dung mạo của chủ thượng hắn, nữ nhân ở Vân Trung Thiên thích hắn không đến một vạn thì cũng có tám nghìn. Nhưng đáng tiếc, tính cách Lâu Quân Nghiêu lại quá mức khó lường, khiến không ai dám tùy tiện tiếp cận.
Năm đó cũng từng có kẻ không biết sống chết muốn câu dẫn hắn. Khi ấy, một nữ tử to gan lớn mật cố ý tiếp cận, chẳng qua chỉ mới chạm vào ống tay áo của hắn, hắn lập tức vứt bỏ bộ y phục đó. Nghe nói sau đó, nữ nhân kia còn bị xử tử bằng huyết hình Ma Vực, chết thảm đến mức khiến người khác phải khiếp sợ.
Mà nữ nhân đó không phải ai xa lạ, chính là trưởng nữ của một đại tộc trong Vân Trung Thiên. Một người thân phận tôn quý như vậy còn không có đường sống, đủ để thấy Lâu Quân Nghiêu chán ghét người khác tiếp xúc đến mức nào.
Về sau, dù vẫn có vô số nữ nhân ái mộ hắn, nhưng không ai dám chủ động đến gần. Tất cả chỉ có thể thầm yêu trong lòng, thậm chí nhiều kẻ còn cố tình đi ngang qua Ma Vực, mong một lần tình cờ bắt gặp vị ma chủ cao cao tại thượng này. Nhưng đáng tiếc, người như Lâu Quân Nghiêu từ trước đến nay chẳng bao giờ để mắt đến những kẻ không quan trọng.
Thiếu nữ thấy hắn im lặng hồi lâu mà không có bất cứ phản ứng nào, trong lòng không khỏi hoảng hốt, bất an. Nàng cắn môi, nhẹ giọng lên tiếng lần nữa: "Ma chủ đại nhân... Ta biết ngài không thích người khác chạm vào, ta tuyệt đối sẽ không vượt quá giới hạn. Chỉ cầu xin ngài... cho ta ở lại. Ta nguyện dùng sức mọn này để báo đáp ân tình..."
Lâu Quân Nghiêu thu lại ánh nhìn, đôi con ngươi sâu thẳm không lộ ra bất kỳ cảm xúc nào. Sắc mặt hắn tựa như một mảnh băng lạnh, không chút kiên nhẫn, dường như đã chạm đến cực hạn.
Tuân Lạc vốn ôm lòng nhân từ, tin rằng cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, liền mở miệng giúp thiếu nữ xoa dịu bầu không khí có phần xấu hổ này.
Nhưng đáng tiếc, câu nói của hắn lại khiến tình huống càng thêm lúng túng.
"Không biết công chúa muốn báo đáp chủ thượng nhà ta thế nào đây? Là hầu hạ bưng trà rót nước bên người, hay cởi áo tháo đai, trở thành tri kỷ bên gối, chính thức trở thành một phần của Ma Vực?"
Câu nói trắng trợn không chút kiêng dè, lập tức khiến thiếu nữ đỏ bừng cả khuôn mặt, như thể bị lửa thiêu cháy.
Nhưng phản ứng này lại càng chứng tỏ, lời Tuân Lạc nói hoàn toàn trúng tim đen. Nàng không chỉ đơn thuần muốn báo ân, mà điều nàng mong mỏi nhất chính là nhận được ân sủng của người nam nhân trước mắt, thậm chí tiến thêm một bước, trở thành nữ nhân của hắn.
Đáng tiếc, Lâu Quân Nghiêu ghét nhất chính là loại nữ nhân dùng đủ mọi thủ đoạn để tiếp cận mình. Năm đó, hắn cũng vì bị quấy rầy quá mức mà hoàn toàn mất đi kiên nhẫn, thẳng tay giết gà dọa khỉ, khiến từ đó không ai dám tùy tiện bén mảng đến gần.
Không ngờ, nhiều năm trôi qua, chuyện cũ lại tái diễn.
Nếu người chủ động tiếp cận hắn là tiểu hồ ly kia, hắn đương nhiên vui mừng khôn xiết. Nhưng nếu đổi thành nữ nhân khác... vậy thì không cần nhiều lời.
Hắn chỉ nhàn nhạt cất giọng: "Bên cạnh ta trước nay không có thị nữ, bưng trà rót nước đã có người chuyên trách. Công chúa thân phận cao quý, e rằng không thích hợp làm những việc nặng nhọc này. Còn nếu muốn làm ấm giường..." Hắn khẽ hạ mắt, thản nhiên tiếp lời, "Lấy nhan sắc của ngươi, ta còn chướng mắt. Vậy nên chuyện báo ân cũng không cần nhắc tới nữa. Ta không cố ý cứu ngươi, chẳng qua là ngươi vận khí tốt, mạng không đáng tuyệt."
Lời nói dứt khoát, không chút lưu tình, một nhát chém nát toàn bộ hy vọng của thiếu nữ. Gương mặt nàng phút chốc tái nhợt, ánh mắt lộ rõ vẻ thất thần.
Nếu hắn từ chối bằng cách khác, nàng có lẽ vẫn còn cơ hội, nhưng hắn lại chê bai diện mạo của nàng đến mức này... Đối với một thiếu nữ luôn được nuông chiều, điều này chẳng khác gì một cú giáng mạnh vào lòng tự tôn.
Thực ra, nàng vốn có dung mạo không tệ, thanh thuần dịu dàng, yếu đuối mong manh, dễ dàng khơi dậy bản năng bảo hộ của nam nhân. Đáng tiếc, người trước mắt lại hoàn toàn không có hứng thú, chút phong tình nào cũng không thưởng thức nổi.
Trong mắt hắn, vẫn là tiểu hồ ly nhà hắn, một kẻ ngạo nghễ khó thuần, luôn giương nanh múa vuốt, trông thuận mắt hơn nhiều.
Thể hiện rõ lập trường xong, Lâu Quân Nghiêu không chút do dự đứng dậy, chẳng thèm liếc nhìn thiếu nữ đang rưng rưng nước mắt phía dưới, cứ thế bước ra ngoài.
Thân hình cao lớn sắp khuất sau cánh cửa, bất chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn, mang theo một chút ôn nhu hiếm thấy.
"Nhớ ta không, hửm?"
"Ta đoán xem nào... Ừm, nhất định là nhớ ta đến mức không ngủ được."
"Ha, nàng không biết ta không biết xấu hổ sao? Nếu nàng ở bên ta, ta sẽ càng vô liêm sỉ hơn đấy..."
Giọng nói dần dần nhỏ đi, nhưng từng câu từng chữ vẫn rõ ràng truyền vào tai hai người còn lại trong đại điện.
Thiếu nữ đứng chôn chân tại chỗ, sắc mặt trắng bệch không còn giọt máu.
Hắn... đang nói chuyện với ai?
Giọng điệu của hắn dịu dàng đến vậy...
Ở Vân Trung Thiên, ai mà không biết Ma Chủ xưa nay chưa từng có nữ nhân bên cạnh, thậm chí còn có người hoài nghi hắn có vấn đề về sở thích.
Nhất định... không phải nữ nhân đúng không?
Nàng vẫn còn cơ hội... vẫn còn...
Nàng tự an ủi chính mình.
Nhưng Tuân Lạc chỉ khẽ mỉm cười, ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu.
Tuân Lạc từ sớm đã quen với cảnh này. Lúc ban đầu thì rất kinh ngạc, nhưng giờ thì hắn đã thấy chuyện đó hoàn toàn bình thường. Chủ thượng nhà hắn lại đang trò chuyện với tiểu nha đầu ở đại lục hạ giới kia.
Nhìn xem, thái độ dịu dàng đến vậy...
Theo lời Bạch Chi Ngạn, hai người hiện tại vô cùng thân thiết, hơn nữa chủ thượng còn đặc biệt sủng ái nàng. Xem ra tám chín phần mười, nàng sẽ trở thành nữ chủ nhân tương lai của Ma Vực.
Nghe nói là một nha đầu y thuật tuyệt đỉnh, tính tình cũng rất có ý tứ. Xem chừng, nàng đã hoàn toàn trói chặt trái tim chủ thượng.
Tắc tắc, đúng là hiếm lạ thật.
———
Bên kia, Lâu Quân Nghiêu vừa đi về chỗ ở, vừa cầm trên tay thủy tinh cầu truyền tin, ánh sáng tím nhàn nhạt lóe lên phản chiếu lên gương mặt hắn.
Bên trong, không phải ai khác, chính là tiểu hồ ly mà hắn tâm tâm niệm niệm.
Gương mặt xinh đẹp tinh xảo vừa xuất hiện trước mắt, lòng hắn lập tức ngứa ngáy. Hắn thật sự muốn kéo nàng từ đầu bên kia đến đây, ôm vào trong lồng ngực mà khi dễ một phen.
Ánh mắt tím sâu thẳm ẩn chứa một ngọn lửa nóng rực, nhìn qua giống như có thể thiêu đốt người ta.
Khanh Vũ khẽ bĩu môi: "Chàng lại nhìn ta bằng ánh mắt gì vậy?"
"Ánh mắt muốn ăn nàng." Nam nhân đáp rất tự nhiên.
Khanh Vũ: "......"
Từ khi làm rõ quan hệ, người này đúng là nồng nhiệt như lửa!
Nàng khẽ hắng giọng, kéo về chuyện chính: "Chàng chuẩn bị đi Vô Niệm Chi Điên sao?"
Lâu Quân Nghiêu nhướng mày: "Tiên đoán nói rằng nó sẽ xuất hiện trong năm nay, nhưng chưa ai biết chính xác khi nào. Tạm thời ta vẫn còn ở Ma Vực."
Khanh Vũ gật đầu: "Nếu chàng đi, nhớ nói cho ta biết."
"Hửm?"
"Ta có chút lo lắng..." Nàng khẽ nhíu mày. "Luôn có cảm giác sắp xảy ra chuyện không hay."
Trực giác của nàng trước nay luôn nhạy bén. Nếu đã có cảm giác này, e rằng chẳng phải chuyện tốt.
Nhìn vẻ mặt lo lắng của nàng, Lâu Quân Nghiêu không nhịn được khẽ cười: "Đừng suy nghĩ lung tung. Không nghe nói tai họa để lại ngàn năm sao? Ông trời cũng không dám dễ dàng thu nhận ta..."
Hắn vừa dứt lời, liền thấy sắc mặt Khanh Vũ càng thêm khó coi.
Lâu Quân Nghiêu thoáng dừng lại, giọng điệu trầm thấp hơn, mang theo chút dịu dàng: "Hơn nữa, ta bây giờ còn có một tiểu tâm can chọc người thương yêu như thế... Sao nỡ để bản thân gặp chuyện?"
Câu nói vừa dứt, sắc mặt Khanh Vũ lập tức đỏ bừng.
Đôi mắt phượng hẹp dài, sóng nước long lanh, trừng hắn lớn đến mức suýt chút nữa muốn rơi lệ.
Gia hỏa này...
Cái gì mà "tiểu tâm can" chứ!
Khanh Vũ chỉ cảm thấy cả người nổi da gà.
"Đừng có trừng ta như vậy." Lâu Quân Nghiêu bất đắc dĩ nói, giọng điệu như thể đang chịu khổ sở vô cùng. "Mắt nàng có trừng đến mấy thì bây giờ ta cũng không hôn được nàng, cho nên đừng có quyến rũ ta nữa."
Quyến rũ cái đầu hắn ấy!
Đúng là đổi trắng thay đen một cách trắng trợn!
Khanh Vũ còn chưa kịp mở miệng phản bác, đã thấy nam nhân bên kia đột nhiên thở dài một hơi, rồi nhỏ giọng than thở:
"Bao giờ nàng mới chịu đến Vân Trung Thiên, ở bên cạnh ta đây..."
Trong giọng nói kia, thế mà lại có mấy phần cảm khái.
Khanh Vũ nhíu mày, lo lắng hỏi: "Chàng làm sao vậy?"
Chẳng lẽ bên hắn đã xảy ra chuyện gì sao? Hiện tại bộ dạng của hắn thoạt nhìn có vẻ rất mỏi mệt, thậm chí còn có chút cô độc, khiến lòng nàng bất giác đau nhói.
Lâu Quân Nghiêu khẽ chớp đôi mắt tím tà mị, chậm rãi nói: "Nàng biết không, vừa rồi, có một nữ nhân không biết từ đâu chạy tới Ma Vực, còn nói muốn lấy thân báo đáp ta."
Sắc mặt Khanh Vũ thoáng trầm xuống, hàng mày thanh tú khẽ nhíu: "Cái gì?"
"Chính ta cũng không biết đã cứu nàng ta khi nào, vậy mà nàng ta lại chạy đến, ra vẻ kiểu 'không phải ta thì không gả', còn ở trước mặt ta khoe khoang phong tình... Thật sự quá ghê tởm."
Ngữ điệu của hắn đầy vẻ ghét bỏ, nghe chẳng khác gì một đứa trẻ bị bắt nạt đang đi mách người lớn.
Phỏng chừng nếu vị công chúa hải vực Xiêm La kia nghe được nam nhân này có ấn tượng tệ hại về mình đến vậy, chắc sẽ khóc chết mất.
Khanh Vũ sau khi nghe xong, chỉ cảm thấy buồn cười. Nếu nam nhân này đang đứng trước mặt nàng, có lẽ nàng sẽ không nhịn được mà muốn vò nát gương mặt vô tội kia một trận.
Mặc dù trong lòng nghĩ thế, nhưng nàng vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc, hỏi: "Vậy chàng xử lý thế nào?"
"Ta nói nàng ta lớn lên quá xấu, không xứng với ta, rồi đuổi đi."
Khanh Vũ: "..."
"Nàng ta có phải đã khóc không..."
Gia hỏa này từ chối cũng quá thẳng thắn rồi. Dù sao cũng nên chừa chút thể diện cho người ta chứ...
"Khóc thì liên quan gì đến ta?" Lâu Quân Nghiêu hừ lạnh, không chút để tâm. "Ngoại trừ nàng, ta lười quan tâm đến bất kỳ ai khác. Ta chỉ thuộc về một mình nàng, nữ nhân khác mơ ước ta, ta đương nhiên phải chặt đứt suy nghĩ đó ngay từ đầu."
Khanh Vũ nhịn không được bật cười, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác vui vẻ khó tả. Nàng cố tình trêu chọc: "Chàng giác ngộ cao ghê nhỉ, miệng cũng ngọt quá."
Ai ngờ, tên yêu nghiệt bên kia lại giảo hoạt chớp mắt với nàng một cái, sau đó giọng nói trầm thấp khẽ vang lên, khiến cả người nàng run lên một cái.