01
Ngày ta tường tận thân thế của mình, cũng là lúc ông trời ưu ái ban cho ta một lần nữa cơ hội được trùng sinh.
Ta chính là đại tiểu thư của Cảnh Dương Hầu phủ.
Chuyện này, Lâm bà bà đã kể cho ta nghe trước lúc người trút hơi thở cuối cùng.
Người kể rằng, phụ thân ta vì tham vọng cưới công chúa, chẳng những bức tử mẫu thân ta, mà còn nhẫn tâm định dìm c.h.ế.t ta ngay khi ta vừa cất tiếng khóc chào đời.
Lâm bà bà xót thương thân phận ta, bèn lén lút cứu sống rồi cưu mang ta như cháu ruột thịt.
Đáng tiếc thay, bà bà tuổi đã cao, sức lại yếu, nhi tử và tức phụ của người vốn chẳng ưa gì ta. Bọn họ nhẫn tâm dùng mười lượng bạc, bán ta cho Lục Vân Thâm làm ngoại thất.
Năm ta tròn mười bảy tuổi, Lâm bà bà lâm bệnh nặng, ta vội đến gặp người lần sau cuối.
Trước lúc nhắm mắt xuôi tay, bà bà nắm chặt lấy tay ta, lệ nhòa mi mắt, nghẹn ngào:
“Lão phụ có lỗi với con, có lỗi với cả phụ mẫu của con.”
Đến lúc ấy, ta mới bàng hoàng nhận ra, mình vốn dĩ là đại tiểu thư Hầu phủ.
Lâm bà bà thuở xưa vốn là người hầu cận của mẫu thân ta, nhưng sớm đã bị phụ thân mua chuộc.
Đến khi bị ép phải tự tay dìm c.h.ế.t ta, lương tâm người cắn rứt không yên, bèn liều mình cứu ta một mạng.
Người nói đã gửi thư tín cho phụ thân ta, chỉ mong ông niệm tình m.á.u mủ ruột rà mà đón ta hồi phủ, như thế, dẫu có xuống suối vàng, người mới mong được thanh thản gặp lại mẫu thân ta.
Tiếc thay, cho đến tận lúc người qua đời, Hầu phủ vẫn chẳng một ai tìm đến. Lâm bà bà đành mang theo nỗi uất hận ấy mà vĩnh viễn rời xa cõi trần.
Lúc bấy giờ, Lục Vân Thâm đang bận rộn lo toan cho hôn lễ với vị tiểu thư quyền quý nọ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Lần này, ta sẽ không trở về tiểu viện kia, ngây ngốc chờ đợi Lục Vân Thâm như kiếp trước nữa. Ta quyết định ở lại đây, tự tay lo liệu chu toàn hậu sự cho bà bà.
Kiếp trước, cũng bởi trong lòng mang nặng oán trách Lâm bà bà, ta đã vội vàng rời đi, để rồi bỏ lỡ mất thời khắc người của Hầu phủ tìm đến.
Nhi tử và tức phụ của người, vì sợ Hầu phủ sẽ truy cứu trách nhiệm, đã vội vàng bịa chuyện rằng ta sớm đã gả cho một thương nhân giàu có nơi phương xa.
Người của Hầu phủ nghe tin, lòng đầy thất vọng, cũng chẳng nán lại bao lâu mà vội vã rời đi.
Còn ta khi ấy, thực chất đang ngồi trên chiếc kiệu nhỏ, lặng lẽ đi vào cửa sau của Lục gia, bắt đầu chuỗi ngày bi kịch của một kiếp người.
Thế nên, ở kiếp này, vận mệnh của chính mình, ta nhất quyết phải tự tay nắm giữ.
Quả nhiên, chỉ vài ngày sau đó, người của Hầu phủ đã tìm đến.
Vừa trông thấy ta, vị quản gia dẫn đầu đoàn người đã tươi cười cất tiếng:
“Đại tiểu thư vẫn mạnh khỏe chứ ạ. Phu nhân đã định cho tiểu thư một mối hôn sự vô cùng tốt đẹp, kính mong tiểu thư sớm trở về Hầu phủ để chuẩn bị xuất giá.”
Vợ chồng nhà họ Lâm đứng bên cạnh, sợ hãi đến run lẩy bẩy, nhưng tuyệt nhiên không dám hé nửa lời về chuyện đã từng nhẫn tâm bán ta làm ngoại thất.
Ta lặng nhìn dải lụa trắng đang phất phơ ngoài khung cửa, không một chút do dự, khẽ gật đầu chấp thuận.
Chuyện Hầu phủ đột nhiên tìm đến và thừa nhận thân phận của ta, đương nhiên không thể nào không có nguyên do sâu xa.
Mối hôn sự này, chắc chắn ẩn chứa nhiều điều khuất tất.
Ta thừa biết điều đó, nhưng trong lòng lại chẳng hề bận tâm.
Ta có những mối huyết hải thâm thù cần phải báo, cũng có những ân tình khắc cốt ghi tâm cần phải đền đáp.