Khao Khát Trầm Luân Cùng Chàng

Chương 19



Hắn nhìn ta chăm chú, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú không rõ là vui hay buồn. Một lúc lâu sau, hắn mới khẽ thở dài một tiếng não nùng:

“Nàng có phải là đang cảm thấy ta quá yếu đuối, bất tài, không thể nào giúp được gì cho nàng hay không? Hoặc là… nàng nghĩ rằng cho dù ta có ra tay giúp đỡ, thì cuối cùng cũng chỉ chuốc lấy một kết cục không ra gì mà thôi, đúng không?”

Ta ngẩn người ra, ngơ ngác nhìn hắn không chớp mắt.

Hắn khẽ cúi đầu xuống, những tia nắng vàng ấm áp xuyên qua kẽ lá, lốm đốm rơi trên gương mặt thanh tú của hắn. Ánh sáng và cả giọng nói của hắn lúc này đều trở nên mơ hồ, xa xăm đến lạ thường:

“Giống như là… ở kiếp trước vậy sao?”

Toàn thân ta cứng đờ lại như một pho tượng đá, đôi mắt mở to ra vì kinh ngạc, không thể nào tin vào những gì mình vừa nghe được.

Hắn từ từ đứng dậy. Lần này, hắn không cần phải dùng đến chiếc gậy gỗ nữa, cũng đã có thể chậm rãi bước đi từng bước một.

Hắn dừng lại ngay trước mặt ta, rồi hơi cúi người xuống một chút, ánh mắt giao với ánh mắt của ta, giọng nói trầm thấp, khàn khàn:

“Nàng nhờ ta đi tìm Thang thần y, lại còn tìm mọi cách để thuyết phục mẫu thân rời khỏi phủ, tất cả những việc đó, đều là để làm những chuyện này hay sao?”

“Nàng đã sắp đặt tất cả mọi chuyện để cho Lục Vân Thâm phải hưu thê. Sau đó lại cố tình để cho hắn nhận ra thân phận thực sự của nàng. Rốt cuộc là nàng đang muốn làm gì vậy hả?”

Hắn nhìn thẳng vào sâu trong đôi mắt của ta, từng chữ một cất lên rõ ràng, đanh thép:

“Nàng muốn khiến cho Lục Vân Thâm phải rơi vào cái tội danh đoạt lấy thê tử của huynh trưởng mình, bị người đời phỉ nhổ, khinh bỉ. Nàng muốn hắn phải thân bại danh liệt, hai bàn tay trắng chẳng còn lại gì cả, giống hệt như những gì mà ta đã từng phải trải qua ở kiếp trước.”

“Nàng muốn báo thù cho chính bản thân mình ở kiếp trước, cũng đồng thời muốn báo thù luôn cho cả ta nữa, đúng không?”

“Bốp!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Chiếc chén trà đặt ở bên cạnh không biết từ lúc nào đã rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh vụn. Trái tim đang đập mạnh trong lồng n.g.ự.c ta lúc này dường như cũng muốn nứt ra làm đôi.

Ta há miệng ra, nhưng lại không tài nào có thể thốt nên được một lời nào cả.

Mãi một lúc lâu sau đó, ta mới khó khăn tìm lại được giọng nói của chính mình:

“Chàng… chàng cũng đã được trọng sinh rồi hay sao?”

Hắn khẽ gật đầu, thừa nhận.

“Từ khi nào vậy?”

“Từ đúng cái ngày mà chúng ta bái đường thành thân.”

“Vậy… vậy có nghĩa là chàng đã sớm nhận ra được ta cũng đã trọng sinh rồi ư?”

Hắn khẽ lắc đầu, phủ nhận:

“Ban đầu, ta cũng chỉ là có chút nghi ngờ mà thôi. Mãi cho đến vài ngày sau đó, khi nàng nhờ ta đi tìm Thang thần y, lại còn đưa cho ta cả cây linh chi thảo quý giá mà nàng đã lấy được từ trong Hầu phủ, thì ta mới thực sự chắc chắn về điều đó.”

Gương mặt ta thoáng nóng bừng lên vì ngượng ngùng.

Ở kiếp trước, Thang thần y đã xuất hiện quá muộn màng.

Khi ấy, bệnh tình của Lục Vân Cảnh đã trở nên vô cùng trầm trọng. Không chỉ có đôi chân bị tàn phế, mà ngay cả đến tính mạng của chàng cũng khó lòng mà giữ lại được.

Ta vì muốn cứu chàng mà đã phải cầu xin thuốc thang ở khắp mọi nơi. Thế nhưng, Lục Vân Thâm lúc ấy lại điên cuồng, tàn nhẫn như một con dã thú mất hết lý trí.