"Lê Cẩm, ta nghĩ rồi, chúng ta vốn dĩ tay trắng mà đến, vậy nên không cần sợ mất mát gì cả, cũng chẳng cần phải bận tâm đến thể diện. Giờ chỉ cần cố gắng kiếm nhiều tiền, dẫu giàu sang chỉ là giấc mộng sớm tàn, đến lúc về già mở một cái tiệm cũng chẳng lo c.h.ế.t đói."
Thể diện là thứ mà người giàu có theo đuổi, còn người thường muốn có chút thể diện thì phải bỏ ra cái giá quá lớn, không kham nổi.
Trong cơn mơ màng, ta ngủ thiếp đi.
Trong mơ, là một ngày tuyết rơi mà ta chưa từng thấy.
Tuyết rơi dày như lông ngỗng, không giống cảnh sắc Giang Nam.
Một đội quân kỳ binh hành quân trong đêm tuyết, tiếng c.h.é.m g.i.ế.c và tiếng va chạm của gươm đao hòa vào nhau. Một người trông như tướng soái túm lấy một binh sĩ đang bỏ trốn, giận dữ quát:
"Bỏ trốn giữa trận, xử tử tại chỗ!"
Nhưng rồi ông ta không xuống tay, nhận ra đó là một tiểu binh xuất thân gia cảnh khó khăn.
"Tạm tha ngươi lần này, nhưng phải lập công chuộc tội. Nếu lần này thắng trận, ta sẽ cho ngươi thêm bổng lộc để về nhà phụng dưỡng cha mẹ cho tử tế."
Tiểu binh lau nước mắt, lắp bắp cầm kiếm, lao vào ánh lửa phía trước.
Còn người tướng soái ấy, thì không chút do dự, dẫn đầu xông lên phía trước.
Có người vì nước, có người vì nhà.
Có người vì phong hầu bái tướng, có người vì bát cơm manh áo.
Dẫu điểm đến khác nhau, nhưng trong chiến tranh, họ lại bị xoắn chặt thành một thể, tất cả đều coi cái c.h.ế.t nhẹ tựa lông hồng...
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟 🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶 🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Sau giấc mơ ấy tỉnh dậy, đầu ta ướt mồ hôi, cảm giác như người ra chiến trường không phải Lưu Quan Đàm, mà là ta.
Đợi khi chàng trở về, ta nhất định phải hỏi, vì sao chàng lại đi lính, ra chiến trường?
Có lẽ câu trả lời của chàng sẽ là sự hòa trộn của những lý do trên.
Người thông minh như chàng, chắc chắn sẽ nói những lời khiến ta chỉ muốn lặng yên lắng nghe.
*
Con của Lê Cẩm chào đời vào một ngày đông ấm áp.
Tuyết rơi mấy ngày trước, nhưng hôm đó lại nắng đẹp, tùng trúc xanh biếc.
Nàng sinh một bé gái.
Lần đầu nhìn, ta không kiêng nể gì mà nói thẳng:
"Ôi, sao mà nhăn nheo, đen đúa thế này? Chẳng lẽ tên thư sinh kia xấu quá, nên truyền hết sang tiểu cô nương?"
Lê Cẩm vừa sinh xong, người còn yếu, nhưng vẫn cố nhặt chiếc khăn quăng về phía ta:
"Cô thì tốt lành gì! Ngày ngày ở đây thủ tiết, ai biết nếu sinh con ra thì trông thế nào!"
Ta cười khúc khích, đắp chăn cho nàng.
"Còn sức mắng ta, xem ra cô từ quỷ môn quan trở về rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -