Bố tôi và dì Lục trở về, thú nhận với tôi và Lục Xuyên Tịch rằng, thực ra từ khi tôi học năm ba đại học, họ đã lén lút đăng ký kết hôn, dự định hôm ấy sẽ nói cho chúng tôi, không ngờ lại xảy ra chuyện kia…
Hôm qua, cha xứ nói với họ, Chúa đã hoàn toàn tha thứ cho họ. Họ thấy bây giờ mọi thứ đã tốt đẹp, nên mới quyết định nói ra.
Lục Xuyên Tịch từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản ứng nào.
Nói vậy là anh đã biết từ trước rồi ư?
Tôi chỉ cảm thấy đầu óc chóng mặt quay cuồng.
Ha? Vậy nên tối qua người tôi muốn quyến rũ lại là anh trai trên danh nghĩa của mình sao?
Tôi không thể ngừng nôn mửa, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh, liên tục đập đầu, cơ thể co giật không ngừng.
Trong phòng lập tức trở nên hỗn loạn.
Trước khi mất đi ý thức, tôi nhìn thấy Lục Xuyên Tịch hoảng loạn chạy về phía tôi.
“Vi Vi!”
Khi tỉnh dậy, tôi ngửi thấy mùi thuốc khử trùng quen thuộc của bệnh viện.
Lục Xuyên Tịch ngồi bên cạnh, đầu tựa vào tay ngủ thiếp đi.
Tôi lặng lẽ xuống giường, chân trần bước ra ngoài.
Tôi không biết mình muốn đi đâu, chỉ biết rằng tôi muốn rời khỏi đó, rời khỏi nơi khiến tôi cảm thấy ngột ngạt.
Tôi bấm thang máy xuống bãi đậu xe, như vậy sẽ không bị y tá chặn lại giữa đường.
Trong bãi đậu xe, tôi đi loanh quanh một cách vô định, ánh sáng ở đây mờ mờ ảo ảo, trong góc tối dường như có ma quỷ đang ẩn nấp.
Thật ra tôi rất sợ bóng tối, đặc biệt là sợ những chiếc ô tô không có đèn.
Tôi đi theo đèn lối thoát hiểm màu xanh, và rồi ra đến bên ngoài.
Hóa ra đã là nửa đêm rồi, trời còn đang mưa to nữa.
Tôi bước đi trong mưa, tóc tai rối bời, mặc trên người bộ đồ bệnh nhân, tôi trông như một kẻ điên vừa trốn khỏi bệnh viện tâm thần.
Rõ ràng tôi rất sợ ra ngoài một mình.
Tôi vô tình giẫm phải một viên đá nhọn làm lòng bàn chân đau nhói, tôi ngã xuống vũng bùn, đầu gối đau rát.
Tôi đứng dậy, ngồi bất động trên mặt đất, xung quanh xe cộ qua lại tấp nập, nhưng tất cả đều như xa lánh tôi.
Vừa lạnh vừa đói, mưa tạt vào gương mặt vô cảm, chẳng mấy chốc mí mắt tôi đã bắt đầu díp lại, đầu đau như búa bổ.
Một chiếc xe dừng lại phía sau tôi, bóng đèn trước xe chiếu sáng nhắc tôi rằng có người đang cầm ô bước đến.
Khuôn mặt của tên ác ma kia thoáng qua trước mắt tôi, lúc này tôi mới chậm chạp cảm nhận được nỗi sợ hãi, nhưng tôi thực sự không còn sức để chạy, chỉ có thể cố gắng nâng mí mắt lên, quan sát người đến.
Đó là một người đàn ông nhã nhặn và cao quý, rõ ràng đang là mùa hè nóng bức, nhưng áo sơ mi của anh ta lại cài đến chiếc cúc cuối cùng, khiến yết hầu nổi bần bật, tay trắng nõn, cằm cũng rất đẹp, lên trên thì nhìn không rõ nữa.
Anh ta cúi xuống, nhét chiếc ô vào tay tôi, nói: “Cầm lấy!”
Giọng điệu ra lệnh khiến tôi co rúm lại, không tự chủ được mà ngoan ngoãn làm theo.
Anh ta xắn tay áo, định bế tôi lên, tôi lùi lại một bước.