Khi Anh Không Còn Yêu

Chương 2:



Nửa đêm tôi ngủ mơ màng, nghe thấy tiếng động ở phòng khách, ánh đèn từ khe cửa hắt vào, rồi có người mở cửa bước vô.

“Anh Xuyên Tịch?” Tôi nhắm mắt hỏi.

“Ừ, là anh đây, ngủ đi.”

Anh ấy vuốt đầu tôi, đắp lại chăn cho tôi, rồi ngồi xuống bên giường tôi.

Tôi quá mệt, lập tức ngủ thiếp đi, không biết anh ấy ra ngoài lúc nào.

Sáng hôm sau tôi dậy sớm với tâm trạng vui vẻ, dì Lục lại bảo tôi, thấy tôi không sao nên Lục Xuyên Tịch đã trở lại trường từ sáng sớm, buổi sáng có trận chung kết “cúp **”, anh ấy là đội trưởng.

Dù có chút thất vọng, nhưng tôi nhanh chóng chấp nhận và mong anh ấy đoạt chức vô địch.

“Vi Vi, Xuyên Tịch bảo có để lại cho con thứ gì đó trong cặp, nhớ xem nhé.”

“Dạ, cảm ơn dì Lục.”

Về nhà, bố tôi vẫn không có ở nhà, tôi mở cặp ra, ngoài mấy món ăn vặt còn có một cuốn sách.

Lấy ra xem, trên đó rõ ràng ghi “mười tám câu hỏi về giới tính dành cho nữ sinh”, làm tôi sợ phát khiếp vội vàng vứt nó đi, rồi lại nhanh chóng nhặt lên, giấu ở góc sâu nhất của kệ sách.

Còn có một lá thư, không gì khác ngoài việc nhắc nhở tôi học hành chăm chỉ, không yêu sớm, nếu kỳ thi cuối kỳ này tôi đạt tốp mười của lớp, anh ấy sẽ về dẫn tôi đi chơi nhà ma.

Sau khi đậu vào trường trung học trọng điểm, áp lực học tập đột ngột tăng lên, cùng với giai đoạn nổi loạn đến không đúng lúc, thành tích tụt dốc không phanh, mỗi lần thi hàng tháng xong, tôi đều mếu máo gọi điện cho Lục Xuyên Tịch.

Lúc đó anh ấy đang học thạc sĩ và tiến sĩ ở nước ngoài, bên này là ban ngày, còn bên đó là ban đêm. Mỗi lần gọi điện, anh ấy luôn kịp thời nhận máy, giọng mũi nặng nề, nghe như vừa mới tỉnh dậy vậy.

Sau đó, buổi tối cùng ngày, tôi sẽ nhận được kế hoạch học tập và các điểm chính của môn học anh ấy gửi, trên đó phân chia rõ ràng, được đánh dấu bằng nhiều màu sắc, trông rất đẹp.

Tất nhiên, cuối mỗi tài liệu đều có thêm phần “Mười tác hại của việc yêu sớm”.

Mấy cô bạn tuổi mới lớn giống như tôi luôn sôi nổi thảo luận xem cậu bạn nào đẹp trai nhất trong trường, mỗi khi như vậy, tôi lại vô thức so sánh với Lục Xuyên Tịch.

Cậu này không cao bằng Lục Xuyên Tịch, cậu kia không trắng bằng Lục Xuyên Tịch, và cậu nọ cũng không có đôi môi đẹp như Lục Xuyên Tịch…

Khi tôi thi đại học xong, Lục Xuyên Tịch bỏ dở bài giảng của giáo sư, bay từ nước ngoài về chỉ để hướng dẫn tôi điền nguyện vọng.

Anh cười xoa đầu tôi: “Cô bé của anh cuối cùng cũng lớn rồi, phải giữ chặt, không được để con lợn nào đến phá.”

May mắn là điểm thi của tôi cao, dưới sự kiên trì của anh, tôi đã chọn trường mà anh từng học.

Anh nói trong trường có người quen, sẽ có người chăm sóc cho tôi, anh ở nước ngoài cũng yên tâm.

Thực ra được học cùng trường đại học với anh, dạo buo6 trên con đường trong khuôn viên mà anh từng đi, ngồi trong lớp học mà anh từng ngồi nghe giảng, mượn những cuốn sách mà anh từng mượn, đó cũng là điều mà tôi luôn ao ước.

Trước đây, khi tôi đang tập trung vào học hành, người chủ động gọi điện cho anh luôn là tôi, giờ đây anh lại thường xuyên gọi điện cho tôi, nói rằng sợ tôi không thích nghi được với môi trường đại học, anh sẽ chỉ dẫn cho tôi.

Điều này khiến các bạn cùng phòng cố tình trêu đùa khi tôi gọi video, hỏi rằng có phải tôi đang yêu không, rồi anh nhanh chóng lấy được số điện thoại của tất cả mọi người, nhờ họ chăm sóc cho tôi, khi nghỉ hè sẽ mời mọi người đi ăn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com